“Tôi và chồng tôi đều đã uống rượu không thể lái xe, cô Tôn cứ tự nhiên.”
Vừa hôn xong, Thẩm Vị Ương cười nhạt nhìn Tôn Phi Phi nói, thoáng nhếch lên đôi môi đỏ mọng khiêu khích.
”Uống rượu lái xe là phạm pháp, tôi và chồng tôi đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Nói xong, cô kéo lấy tay Lãnh Hoài Cẩn rời đi, để lại Tôn Phi Phi sắc mặt mặt lạnh như băng.
Ngay lúc Thẩm Vị Ương ra khỏi phòng bao liền nghe thấy thanh âm chiếc bàn lớn đổ xuống, hẳn là Tôn Phi Phi tức giận đến mức hất đổ bàn.
Cô hơi buồn cười trêu chọc Lãnh Hoài Cẩn: “Thực sự không đi vào dỗ vị khách hàng lớn này của anh một chút sao?”
“Chỉ cần vợ anh không tức giận là được rồi.” Lãnh Hoài Cần bất đắc dĩ đưa tay vuốt tóc cô.
Thế nhưng bị cô tránh được: “Ai là vợ anh? Chúng ta đã ly hôn, bây giờ em là vợ cũ của anh.”
Vẫn là tức giận rồi.
Lãnh Hoài Cẩn bất đắc dĩ đuổi theo sau, thế nhưng càng đuổi theo thì cô chạy càng nhanh, cuối cùng lo lắng cô chạy nhanh quá cô và đứa bé sẽ xảy ra chuyện, Lãnh Hoài Cẩn không thể làm gì khác đành chậm rãi đi theo sau cô, không dám đuổi nữa.
Đợi tới khi cô muốn đón xe rời đi thì anh mới nhanh chóng leo lên xe.
Thẩm Vị Ương chỉ nhìn anh một cái, cũng không nói gì thêm.
Lãnh Hoài Cẩn muốn đưa tay nắm lấy tay cô thì lại bị cô né đi.
Lãnh Hoài Cẩn bất đắc dĩ giải thích: “Anh và Tôn Phi Phi thực sự không có gì cả, chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.”
Thẩm Vị Ương xoắn hai ngón tay vào nhau, không nhìn ra được có tâm tình gì nói: “Nếu hôm nay em không tới, có phải anh sẽ quay về khách sạn cùng với cô ta
không?”
Lãnh Hoài Cẩn không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ không, cùng lắm anh giúp cô ta đón xe thôi. Bây giờ anh là người đã có vợ, chắc chắn sẽ không dây dưa với những người phụ nữ khác.”
Thẩm Vị Ương cười cay đắng, chủ động ôm lấy cánh tay anh, tựa lên vai anh rồi không nói thêm gì nữa.
Như vậy là còn giận hay hết giận rồi?
Lãnh Hoài Cẩn nhìn ngũ quan tinh xảo đẹp mắt của cô, không nắm được chút tâm tình nào của cô.
“Còn lo lắng gì chứ, không về nhà à?”
Sau khi về đến nhà, Lãnh Hoài Cần còn đang đoán xem cô có còn tức giận hay không, nghĩ xem lát nữa phải dỗ thế nào.
Cô thấy anh đang ngẩn người, hơi buồn cười kêu anh một tiếng.
Thấy trên mặt cô đã nở nụ cười, anh thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Vị Ương, em còn giận hả?”
Sau khi xuống xe đi vào trong vườn lớn như vậy, anh vẫn rập khuôn đi theo sau cô.
Như thể nếu đêm nay không nhận được một đáp án xác thực của cô thì cả đêm nay anh sẽ không được yên bình vậy.
Vẫn thật buồn cười.
“Em không tức giận, về nhà đi.” Thẩm Vị Ương năm lấy bàn tay to của anh cùng nhau đi vào nhà.
Vào nhà rồi cô còn phải xuống bếp nấu cơm cho anh, Lãnh Hoài Cẩn lập tức đi vào muốn giúp đỡ cô: “Nếu em không muốn đánh thức thím Trương thì cứ để anh làm là
được rồi.”
“Không cần, anh lên lầu tắm trước đi, rất nhanh là xong rồi.” Thẩm Vị Ương cúi đầu nhận lấy cái nồi trong tay anh.
Lãnh Hoài Cẩm thấy giọng cô khàn khàn, có gì đó rất lạ.
Thế nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng cô đang cực kỳ chập chùng, không dám miễn cưỡng điều gì, đành rời khỏi phòng bếp.
Chớ anh rời đi, nước mắt Thẩm Vị Ương mới rơi xuống, vừa rơi lệ vừa đun nước, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
“Vị Ương, đừng khóc, anh và cô ta thực sự không có gì cả.”
Lãnh Hoài Cẩn cũng không thực sự rời đi, ở cửa phòng bếp bắt gặp cô đang lặng lẽ rơi lệ bên trong, lập tức không nhịn được tiếp lên lau sạch nước mắt giúp cô. Thẩm Vị Ương quay mặt sang một bên, giọng nói khàn khàn: “Không phải bảo anh lên lầu tắm đi à, sao lại quay lại rồi.”
“Anh không quay lại sao có thể thấy em tủi thân như thế chứ?” Lãnh Hoài Cẩn nhìn nước mắt của cô, ngực vừa chua xót vừa đau đơn: “Em đừng buồn nữa, nếu em không vui thì anh không làm hạng mục này nữa, sau này anh cũng không tiếp xúc với Tôn Phi Phi kia nữa.”
“Không phải chuyện này.” Thẩm Vị Ương lắc đầu, đợi ổn định lại chút rồi cô mới tiếp tục nói: “Không liên quan đến Tôn Phi Phi.”
“Anh không nhìn em chịu tủi thân được.”
Một Tôn Phi Phi mà thôi cô còn không để vào mắt, cũng sẽ không coi chuyện xã giao trên bàn rượu là gì.
Chuyện khiến cô khó chịu là người đàn ông từng hô phong hoán vũ, bây giờ lại vì một cái hạng mục nhỏ mà nhẫn nhịn cơn tức giận với một phú nhị đại tầm
thường.
Tôn Phi Phi này nhìn trúng anh rồi, còn có vẻ lấy lòng anh. Nếu là những khách hàng không dễ nói chuyện kia, vậy anh lại phải chịu đựng những gì chứ.
“A Cẩn, anh nói thật cho em biết, anh định chịu ủy khuất như vậy tới bao giờ chứ, vì sao bà nội Lãnh lại gây khó dễ cho anh như vậy?”
Trong nhà họ Lãnh, người có quyền đưa Lãnh Hoài Cẩn xuống chi nhanh cũng chỉ có bà nội Lãnh mà thôi.
“Không phải bà ấy gây khó dễ cho anh, đây là quy củ.” Anh khẽ khom lưng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, cẩn thận lau sạch giúp cô: “Nhà họ Lãnh không phải là nơi muốn tới là tới muốn đi là đi, nếu anh muốn trở về một lần nữa, chịu chút trừng phạt cũng không đáng là bao.”
“Em yên tâm, sẽ không quá lâu đâu, công trạng tháng này chỉ còn thiếu đơn hàng của nhà họ Tôn là có thể phá kỉ lục, đến lúc đó lợi nhuận đảo lộn, anh có thể trở về
rồi.”
Thẩm Vị Ương không tin: “Thực sự dễ dàng như vậy sao?”
“Thật.” Lãnh Hoài Cẩn cưng chiều khom lưng xuống tựa trán vào trán cô, nhẹ giọng trấn an cô: “Bà ấy chỉ tức giận nhất thời, chờ bớt giận là được rồi, nhà họ Lãnh luyến tiếc vứt bỏ nhân tài ưu tú như chồng em.”
“Nào có ai tự khen mình như vậy, không biết xấu hổ.” Rốt cuộc Thẩm Vị Ương nín khóc mà cười, cáu giận đẩy anh ra.
Lãnh Hoài Cẩn đưa tay nhéo mặt cô, cười nói: “Có chút chuyện này mà khóc nhè, em cũng đâu kém gì.”
Anh tình nguyên cô là vì ghen, sau đó tức giận với anh cũng không muốn cô vì thương mình mà rơi lệ.
Thế nhưng cũng không phủ nhận việc cô thương mình như vậy khiến trong lòng anh ấm áp mà cũng vô cùng đau khổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!