“Được rồi, anh không cần lo lắng, em tin tưởng anh.”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, Thẩm Vị Ương không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu, thế là chủ động hôn lên mặt anh một cái.
“Là em không tốt, không nên nghe theo tin đồn, bởi vì một chút chuyện nhỏ mà nghi ngờ anh.”
“Không, em không có lỗi gì cả, được nhìn thấy em ghen anh rất vui.” Lãnh Hoài Cẩn cười ôm cô vào lòng: “Ghen có nghĩa là quan tâm đến anh, anh rất vui khi thấy điều đó.”
Thẩm Vị Ương cảm thấy đầu óc của người này thật kỳ quái: “Anh không cảm thấy phiền sao?”
Lãnh Hoài Cẩn bất bình nói: “Vợ anh quan tâm anh tại sao anh lại thấy phiền, anh vui mừng còn không kịp đấy chứ?”
Thẩm Vị Ương không tin: “Thật sự không trách em, không cảm thấy em làm ầm ĩ và không tin tưởng anh sao?”
Bàn tay to của Lãnh Hoài Cẩn bắt đầu du ngoạn trên cơ thể cô: “Đương nhiên là không, nếu anh không có gì thì em cũng không cần phải lo lắng cho anh như vậy.” “Được rồi, em đang mang thai đó.” Thẩm Vị Ương giữ bàn tay to nguy hiểm của anh lại, chủ động giúp anh: “Còn cách khác mà không cần làm tổn thương cục
cưng.”
Sau đó, trong lúc mơ màng vì buồn ngủ, Thẩm Vị Ương mơ hồ nhận ra còn một điều cô không hiểu.
Nếu Lãnh Hoài Cẩn bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện vì uống rượu xã giao, tại sao Vệ Trạch lại lừa cô Lãnh Hoài Cẩn đi công tác nước ngoài? Trước kia anh ta vẫn
luôn là phụ trợ đặc biệt của Lãnh Hoài Cẩn, hiện tại cho dù có công việc khác thì cũng không đến mức không biết hành trình của Lãnh Hoài Cẩn.
Có phải A Cẩn đã gặp phải phiền phức gì ở Lãnh thị hay không.
Ngày hôm sau Lãnh Hoài Cẩn lại rời từ sớm, lúc Thẩm Vị Ương xuống lầu thấy Vũ Bách đang cùng ăn sáng với A Nặc, Y Y và cả Tử Niệm ở trên bàn ăn.
Tử Niệm đột nhiên về nhà ăn sáng.
Không phải hôm nay cậu ấy có buổi quảng cáo sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ lạ, thế là cô nói với Vũ Bách về sự lo lắng của mình rồi kêu Vũ Bách đến công ty phải chú ý một chút.
Bởi vì gần đây phải giúp Diệp Tu Ly giải quyết hậu quả về chuyện của ông ấy, cho nên mấy ngày nay Vũ Bách đến Lãnh thị tương đối nhiều.
Vũ Bách lập tức đáp: “Chị yên tâm đi, em sẽ chú ý nhiều hơn, nếu có chuyện gì xảy ra, em nhất định sẽ báo chị ngay.”
Thẩm Vị Ương dặn dò cậu xong mới nhìn Tử Niệm hỏi: “Cục cưng à, buổi quay quảng cáo của con đã kết thúc chưa?”
Lúc trước cô từng nói với Biên Mục Dã rằng Tử Niệm phải ít nhận vai diễn và đọc nhiều sách hơn, nhưng trước kia đã ký một vài quảng cáo cậu còn muốn đi quay nên cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp theo.
Lãnh Tử Niệm nghe vậy, nhẹ nhàng nói: “Quảng cáo hôm nay là chụp cùng chủ Biên, nhưng chủ Biên gặp phải một chút chuyện nên kêu con không cần đến nữa, lùi quảng cáo của con xuống một tuần.”
Thẩm Vị Ương có cảm giác không ổn, thế là lập tức nhìn Lãnh Tử Niệm hỏi: “Chú Biên xảy ra chuyện gì?”
“Là scandal.” Tiểu Y Y cầm máy tính bảng cho Thẩm Vị Ương xem: “Mẹ xem đi, cô giáo Hứa cũng có liên quan.”
Có một số chữ Y Y vẫn chưa biết hết, nhìn thấy ảnh chụp của Biên Mục Dã và Hứa Chiêu Hi thế là cho rằng là Biên Mục Dã cùng Hứa Chiêu Hi tạo ra scandal.
A Nặc cũng tiến lại gần, kỳ quái hỏi: “Vì sao chủ Mục Dã và cô giáo Hứa lại cùng nhau lên bảng tin thế?”
Y Y: “A Nặc ngốc nghếch, là scandal, mẹ à chú Mục Dã là bạn trai của cô giáo Tiểu Hứa đúng không?”
“Không phải, tin tức này là sai, Y Y đừng tin.” Sau khi Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua tin tức, bất đắc dĩ nói.
Bởi vì trên tin tức viết là Biên Mục Dã uy hiếp Trà Bạc Hà bán bản quyền điện ảnh và truyền hình.
Dựa theo những gì được viết trong bài báo, Hứa Chiêu Hi chính là Trà Bạc Hà, tác giả của “Vẩn đục.”
Điều này khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Thế nhưng scandal này cũng chẳng liên quan gì, thế nên cô lập tức giải thích với Y Y, để tránh cho một cô gái như Hứa Chiêu Hi bị quấy rầy.
Chờ sau khi bọn nhỏ đều đi học, Biên Mục Dã cũng nhanh chóng gọi điện đến: “Vị Ương à tôi xin lỗi cô, lần này có thể tôi sẽ khiến cô gặp rắc rối lớn đấy.”
Thẩm Vị Ương chỉ biết hiện giờ anh ta đang gặp rắc rối, thế nhưng lại không hiểu vì sao lại gây phiền phức cho mình: “Có chuyện gì thế, không phải là anh gặp chuyện không may rồi chứ?”
tôi.”
Biên Mục Dã: “Cô cũng thấy tin tức à? Ôi, tôi thật sự rất hối hận vì hôm qua đã đến trường gặp Hứa Chiêu Hi đấy, người phụ nữ này vô cùng thông minh, còn lợi dụng
Thẩm Vị Ương nhớ tới gương mặt cứ tí lại đỏ mặt của cô giáo Hứa, cảm thấy Biên Mục Dã đã hiểu lầm Hứa Chiêu Hi: “Có phải anh hiểu lầm gì cô giáo Hứa rồi không, tôi cảm thấy con người cô ấy rất tốt?”
Biên Mục Dã sửng sốt: “Cô quen cô ta?”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Ừm, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm Y Y và A Nặc, hôm qua lúc anh gặp tôi ở trường, khi đó tôi vừa mới từ phòng làm việc của cô ấy đi ra, nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết Trà Bạc Hà chính là cô ấy.”
Biên Mục Dã phẫn nộ nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, hôm qua tôi đi tìm cô ta là muốn nói chuyện bản quyền với cô ta, nhưng cô ta không muốn nói chuyện với tôi, sau đó lúc tôi muốn kéo cô ta, cô ta lại không cẩn thận ngã xuống, kết quả không biết bị ai chụp lại rồi đăng lên mạng, bây giờ biến thành tôi bắt nạt biên kịch, lại còn bắt nạt một cô gái yếu đuối.”
Vậy cũng không thể trách cô giáo Tiểu Hứa, hẳn là lỗi của người chụp ảnh.
trong lòng Thẩm Vị Ương thầm nghĩ như vậy.
Nhưng tình bạn của Biên Mục Dã và cô đã nhiều năm như thế, hơn nữa cô cũng không biết toàn bộ sự việc, hiện giờ anh ta đang rất tức giận, cô cũng không thể nói chuyện này có chút nghiêng về cô giáo Tiểu Hứa.
Biên Mục Dã tiếp tục thở dài: “Tóm lại Vị Ương, trong khoảng thời gian này cô cũng nên ít ra ngoài một chút vì vốn dĩ lúc trước lúc tin tức Tiểu Thất muốn tham gia cải
biên truyền ra ngoài, cũng đã có rất nhiều người chờ mong bộ phim này.Nhưng hiện giờ không được, sau khi chuyện này xảy ra, tiếng tăm đoàn làm phim chúng ta không
tốt, fan hâm mộ đều đang nổi điên tẩy chay, tôi lo lắng bọn họ sẽ liên lụy đến cô nên tôi sẽ gửi tài khoản weibo của cô và mật mã cho cô để cô tự mình lên xem thử.”
Bình thường weibo công việc của Tiểu Thất đều là trợ lý của Biên Mục Dã giúp đã xử lý, nếu Biên Mục Dã không đề cập tới thì bản thân Thẩm Vị Ương suýt nữa cũng đã quên mất tài khoản mạng xã hội này.
mấy.
Chờ Biên Mục Dã gửi mật khẩu tài khoản tới, Thẩm Vị Ương vừa mới lên trang cá nhân đã bị nội dung bên trong dọa đến rớt điện thoại.
“Mợ chủ, làm sao vậy?”
Sau khi nghe tiếng động, thím Trương lập tức chạy tới hỏi.
Thẩm Vị Ương lấy lại bình tĩnh, nhặt điện thoại di động của mình từ thảm lên: “Không có việc gì đâu thím Trương, thím đi trước đi, tôi có thể tự xử lý được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!