“Quý ngài ảnh đế, anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đang đấm ngực dậm chân phàn nàn.
“Ngoại trừ đóng nữ chính chung một cặp với anh ra thì những đề nghị khác tôi đều có thể thử cân nhắc xem sao.”
Biên Mục Dã bất mãn nhìn cô, làm nũng nói: “Không phải chứ Vị Ương, cô tình nguyện bắt cặp trong phim với một diễn viên tép riu cũng không chịu diễn cặp với ảnh đế, cô bị ấm đầu à?”
Bộ phim mà anh ta nói chắc hẳn là bộ phim mà Thân Khiết sử dụng thân phận của cô để nhận lời tham gia, có điều chí ít bạn diễn nam của cô cũng là ngôi sao hạng
hai, hạng ba, sao có thể gọi là hạng tép riu được.
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn vị ảnh để kiêu ngạo nào đó, từ bỏ việc nói chuyện với anh ta, hỏi luôn Lãnh Tử Niệm: “Tử Niệm, con nói cho mẹ biết đi, hôm nay chủ Biên Mục Dã tới gặp mẹ có chuyện gì vậy?”
Lãnh Tử Niệm ngoan ngoãn nói: “Đạo diễn Lộ mời chủ Biên đóng phim, chú Biên hơi bất mãn với kịch bản nên muốn mời mẹ qua đó cùng làm việc với biên kịch, chú Lộ đồng ý nhưng chú Biên biết tin mẹ mang thai, sợ bố không cho mẹ đi ra ngoài làm việc nên dẫn con tới đây gặp mẹ.”
“Nhóc tồi, sao chuyện gì cháu cũng nói với người ngoài vậy.” Biên Mục Dã bẹo má Lãnh Tử Niệm vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Lãnh Tử Niệm thè lưỡi làm mặt quỷ đáng yêu: “Bởi vì cháu cũng cảm thấy mẹ không nên đi, giờ mẹ đang có bầu, bố sẽ không để mẹ đi ra ngoài làm việc đâu.”
Đừng nói là đi ra ngoài làm việc, cho dù ở nhà, nếu không được bố đồng ý, bọn trẻ cũng không được phép tới gần mẹ, hơn nữa mỗi lần trước khi ôm mẹ đều phải sát
khuẩn, nếu không sẽ không cho ôm.
nào.
Chẳng dễ gì bố mẹ mới được bên nhau nên hiện tại mẹ có bầu, bố hết sức quan tâm vấn đề an toàn của mẹ.
Thẩm Vị Ương cũng từ chối: “Để bộ phim sau nhé Mục Dã, hiện tại tôi đang có bầu, không tiện tham gia đoàn phim.”
Thực ra là do cô không muốn tiếp xúc nhiều với Lộ Ôn Châu.
Đương nhiên Lộ Ôn Châu là bạn thân của cô.
Nhưng lúc ấy thân phận của cô là Diệp Chiêu Chiêu, còn Thẩm Vị Ương là một bà vợ nhà giàu khiến anh ta đau đầu, thường hay cãi nhau với đoàn làm phim.
Giờ thân phận lại quay lại như xưa, cô sẽ không nhắc lại chuyện quá khứ liên quan tới Diệp Chiêu Chiêu nữa, cũng không biết phải đối mặt với Lộ Ôn Châu như thế
Biên Mục Dã quan sát thái độ của cô, băn khoăn hỏi: “Vị Ương, cái thai này nguy hiểm lắm sao?”
Thẩm Vị Ương không phải kiểu phụ nữ hễ mang thai là lo lắng bồn chồn, hơn nữa anh ta cảm thấy cô sẽ không chịu ngoan ngoãn ở nhà mười tháng vì con, cho nên mới
tới hỏi cô chuyện làm biên kịch.
Nếu như cái thai này thật sự nguy hiểm, cần được tĩnh dưỡng thì anh ta sẽ đi tìm những người khác, để cô an tâm dưỡng thai.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Biên Mục Dã, đương nhiên Thẩm Vị Ương không thể nói dối chỉ để trốn tránh.
“Không nguy hiểm, các báo cáo kiểm tra tính tới hiện tại đều bình thường.”
Biên Mục Dã lấy làm lạ: “Vậy vì sao cô không muốn đi làm biên kịch, cô không viết được sao? Cô yên tâm, bản gốc của bộ phim này là tiểu thuyết, cô chỉ cần chuyển thể thôi, không cần độc lập sáng tạo.”
Biên Mục Dã có vẻ rất xem trọng bộ phim này, Thẩm Vị Ương cảm thấy nên hỏi rõ ràng rồi hẵng quyết định, anh ta leo được tới vị trí ngày hôm nay chẳng dễ gì, đây là
bộ phim đầu tiên anh ta làm sau khi thành lập công ty, có ý nghĩa rất quan trọng với anh ta.
“Đoàn làm phim không có biên kịch sao? Nếu như đạo diễn là Lộ Ôn Châu thì chắc hẳn biên kịch của anh ta phải rất đáng tin cậy mới phải.”
Biên Mục Dã thở dài nói: “Trước đây Lộ Ôn Châu ở nước ngoài toàn đóng phim văn nghệ, quen biết toàn biên kịch nước ngoài, giờ chân ướt chân ráo về nước phát triển, đừng nói là biên kịch, ngay cả việc thu hút vốn đầu tư cũng rất nhọc nhằn.”
Thẩm Vị Ương hơi ngạc nhiên: “Sao lại vậy được, Lộ Ôn Châu không hút được các nhà đầu tư à?”
Biên Mục Dã: “Không phải không hút được, tại tôi diễn đạt không đủ rõ ràng.”
“Cô cũng biết tình hình trong nước như thế nào rồi đấy, các nhà đầu tư luôn thích nhét người của mình vào khi rót vốn, sau đó để nâng đối tượng này lên, những người được nâng đồ này sẽ can thiệp vào việc sửa kịch bản, nói ra chắc cô không tin nhưng hiện tại phim này có tới hai mươi biên kịch.”
“Hai mươi biên kịch?” Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn Biên Mục Dã, con ngươi mở to, suýt nữa thì cô tưởng rằng mình nghe lầm: “Bộ phim này có tổng cộng bao nhiêu
tập?”
Biên Mục Dã giơ ba ngón tay thon dài trắng trẻo lên: “Theo kế hoạch của Lộ Ôn Châu thì là ba mươi tập nhưng hiện tại nhét thêm nhiều người vào như vậy, họ còn mang theo hai mươi vị biên kịch theo cùng, cần phải tăng thêm đất diễn cho các diễn viên phụ có nhà đầu tư hậu thuẫn, có lẽ sẽ phải bôi ra tới hơn sáu chục tập.”
Thẩm Vị Ương ngây ngẩn cả người, không biết nói gì cho phải.
Ngay cả Biên Mục Dã cũng cảm thấy khoa trương: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp tình huống thế này, có lẽ vì Lộ Ôn Châu không đặc biệt như những đạo diễn lớn khác.”
Nhớ tới người đạo diễn trẻ nói chuyện ôn tồn lễ độ dịu dàng đó, Thẩm Vị Ương không hiểu hỏi: “Là điều đặc biệt gì khiến anh ta lại dễ bị ức hiếp như vậy?”
Biên Mục Dã: “Từng giành được nhiều giải thưởng chứng tỏ thực lực xuất sắc của bản thân, là một đạo diễn lớn có nhiều kinh nghiệm, tham gia tác phẩm của anh ta
chưa chắc đã trở nên nổi tiếng khủng khiếp nhưng tăng độ nhận diện, kiếm một chút tiếng tăm nho nhỏ thì cũng được, hơn nữa anh ta mới vừa về nước, không có người quen trong giới, đương nhiên dễ bắt nạt hơn so với những đạo diễn lớn có mối quan hệ rộng khác.”
“Cho nên bộ phim của anh ta thu hút rất nhiều các nhà đầu tư cùng nhau góp mặt, tranh nhau đòi nâng đõ người của mình.”
Nếu vậy thì đúng là có tới hai mươi biên kịch quả không có gì lạ.
Đồng thời Thẩm Vị Ương cũng hiểu ra mục đích Biên Mục Dã tìm tới cô.
Thân phận biên kịch của cô cũng có địa vị nhất định trong nghề, nếu có cô cầm trịch thì không nói tất cả nhưng ít ra hầu hết mọi người đều không dám thêm thắt cảnh
diễn bừa bãi nữa.
Hơn nữa, hiện tại cô còn có thêm một thân phận nữa là vợ của Lãnh Hoài Cẩn, nhà đầu tư nào có mắt thì đều biết phải nịnh bợ cô.
“Cô không biết đâu, hiện tại tác giả nguyên tác đang ầm ĩ đòi hủy hợp đồng đấy, tuyên bố từ chối chỉnh sửa lung tung, đòi hỏi phải có câu trả lời thích đáng với fan hâm mộ nguyên tác.”
Biên Mục Dã nói sơ qua tình hình của bộ phim này. Nghe đến đây, Thẩm Vị Ương ngẩng đầu lên thắc mắc: “Tác giả nguyên tác ầm ĩ đòi hủy hợp đồng là sao? Không
phải đã bán bản quyền rồi sao?”
Tuy trân trọng tác phẩm của mình thì không có gì sai nhưng chuyện làm ăn thì phải cho ra làm ăn, làm người phải biết tôn trọng hợp đồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!