“Tôi không hiểu, tôi chỉ biết rằng tôi không thể để cho đứa trẻ tôi nuôi từ nhỏ tới lớn lưu lạc ở bên ngoài, sống một cuộc sống xoàng xĩnh được.”
Trịnh Hoài Cẩn không thể hiểu nổi.
Trong suy nghĩ của anh, sau này A Diên chắc hẳn sẽ là một nghệ sĩ dương cầm ưu tú chứ không phải là một cô gái tầm thường phổ thông sống ở một thị trấn nhỏ.
Khương Niệm Oản cười khẩy: “Có phải trong mắt bọn anh, chỉ khi đạt được thành tựu xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó thì cuộc sống mới có ý nghĩa hay không? Có phải
người tầm thường thì không xứng được sống trên đời này không?”
“Oản Oản, em nói chuyện với anh Cẩn kiểu gì vậy, anh Cẩn nói vậy cũng là vì lo lắng cho A Diên thôi mà.” Thực ra Lãnh Diệp cũng không hiểu vì sao Lãnh Diên lại muốn từ bỏ một nơi có tài nguyên tốt như nhà họ Lãnh.
Cô bé được Lãnh Hoài Cẩn nuôi lớn, Lãnh Hoài Cẩn đối xử với cô bé như thế nào, cô bé là người biết rõ hơn ai hết, cho dù không vì tương lai của chính mình, chẳng lẽ
cô bé cũng nó rời bỏ một gia đình có những người thân quan tâm cô bé như ở nhà họ Lãnh hay sao?
Khương Niệm Oản nghiêm túc nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi: “Anh Cẩn, anh thấy đãi ngộ của Lãnh Tình ở nhà họ Lãnh thế nào?”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Lãnh Diên khác, Lãnh Tình khác.”
Khương Niệm Oản: “Sao lại khác? Lãnh Tinh là con gái nuôi của chi thứ của nhà họ Lãnh, từ nay Lãnh Diên cũng sẽ trở thành con gái nuôi của anh. Cho dù anh có lòng che chở cho con bé nhưng liệu sau này con bé có thể thực sự tách rời khỏi nhà họ Lãnh, không cần phải làm việc cho chủ nhà họ Lãnh hay sao?”
Lãnh Hoài Cẩn: “A Diên là chị của A Quân, chỉ cần con bé không gia nhập Ám Dạ thì A Quân sẽ không bạc đãi con bé.”
Khương Niệm Oản không tin: “Chuyện sau này thế nào ai mà biết được, không gia nhập Ám Dạ, thế vẫn còn thông gia giữa các gia đình lớn với nhau, ở lại nhà họ Lãnh không có tự do. Anh và Vị Ương có thể bảo vệ con bé cả đời được không? Hơn nữa, hiện tại A Quân mới chỉ tám tuổi, cho dù cậu bé nổi bật hơn so với những người cùng trang lứa nhưng anh có dám chắc sau này cậu bé sẽ là người kế nghiệp của nhà họ Lãnh không?”
Đúng vậy, chuyện tương lai không ai có thể nói chắc được.
Lãnh Hoài Cẩn bị Khương Niệm Oản hỏi khó, anh im lặng một lúc lâu.
Khương Niệm Oản tiếp tục nói: “Anh Cẩn, nếu anh thực sự muốn tốt cho A Diên, vậy mong anh hãy tôn trọng quyết định của con bé, để con bé được tự do. Làm một người bình thường chẳng có gì không tốt hết, không phải ai cũng mong cuộc đời mình sẽ tỏa sáng rực rõ.”
“Anh biết rõ các gia tộc lớn tranh đấu khắc nghiệt như thế nào, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày thân thể của Lãnh Diên bị lộ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó anh muốn
Lãnh Diên phải làm thế nào? Không phải chính anh trước đây cũng muốn trốn chạy khỏi nhà họ Lãnh hay sao? Hiện giờ, A Diên có cơ hội, tại sao anh lại phải làm khó con
bé?”
“Tôi không làm khó con bé.” Lãnh Hoài Cẩn bất giác phản bác nhưng rồi lại không nói được thêm gì nữa.
Anh vốn muốn chăm sóc cho cô bé, chứng kiến cô bé trưởng thành.
Thế nhưng, Khương Niệm Oản nói rất đúng, làm người bình thường cũng chẳng có gì là không tốt cả.
Hiện tại Lãnh Diên có cơ hội này, anh nên tôn trọng quyết định của cô bé.
“Vệ Trạch, không cần đi tìm nữa.”
Sau khi rời khỏi biệt thự của Lãnh Diệp, Lãnh Hoài Cẩn gọi điện thoại cho Vệ Trạch, anh khàn giọng nói:
“A Diên đã có quyết định của riêng mình rồi, tôi tôn trọng cô bé.”
Không quấy rầy, để cô bé có một cuộc sống bình thường, vui vẻ như bao người, đây là sự bù đắp lớn nhất mà nhà họ Lãnh dành cho cô bé.
“Vậy em có muốn đi tìm cô bé không?” Sau khi Lãnh Hoài Cẩn đi khỏi, Lãnh Diệp hỏi Khương Niệm Oản.
Khương Niệm Oản là dì ruột của Lãnh Diên, có lẽ Lãnh Diên sẽ không bài xích cô ấy.
“Nếu như em muốn đón A Diên về nhà chúng ta, anh không có ý kiến gì hết, anh sẽ cùng em chăm sóc cho con bé, sau này, cho dù chúng ta có con của chính chúng
ta, anh cũng sẽ không bạc đãi với con bé.”
Thấy Lãnh Diệp quan tâm như vậy, Khương Niệm Oản chợt thấy đau lòng, cô ấy vòng tay ôm eo của anh ấy, vùi mặt vào trong ngực anh ấy: “A Diệp, cám ơn anh.”
Lãnh Diệp cưng chiều hôn lên tóc cô ấy: “Anh cũng đã chứng kiến A Diên lớn lên từ nhỏ, huống hồ anh hai là người có lỗi với nhà họ Khương bọn em trước, anh cũng nên chăm sóc cho A Diễn cùng với em.”
“Chỉ cần có câu này của anh là đủ rồi.” Khương Niệm Oản cười, mắt ngấn nước: “Có điều em không định tới làm phiền con bé, nhà họ Lãnh ở ngay đây, nếu như con bé muốn, thế thì có thể tới gặp em bất kỳ lúc nào, em không ép buộc con bé.”
A Quân đã biết Lãnh Diên ở đâu, cô ấy tin rằng bọn họ sẽ thu xếp cho Lãnh Diên một cuộc sống tốt.
Cô ấy sẽ không tới làm phiền, đợi bao giờ A Diên tự suy nghĩ thông suốt rồi, cô ấy sẽ tới đón A Diên về nhà.
Trên đường đi, Lãnh Hoài Cẩn suy nghĩ rất nhiều chuyện. Lúc anh về tới nhà, Lãnh Quân cũng đã về, cậu bé đang ngồi trên sô pha chờ anh, thấy anh về, cậu bé lo lắng, lúng túng chào anh: “Bố ạ. Bố gọi con về nhà làm gì vậy?”
Lãnh Hoài Cẩn ngồi xuống trước mặt cậu bé, nhìn miếng gạc trên trán cậu bé, hỏi: “Vết thương còn đau không?”
”Bố xin lỗi, đáng ra hôm nay bố không nên nổi giận với con.”
Chuyện gì thế này?
Bố không trách cậu nói dối sao? Không những thế, bố còn xin lỗi cậu nữa.
Lãnh Quân sửng sốt, sau đó hoàn hồn lại, lập tức trả lời: “Con hại mẹ suýt nữa bị sẩy thai là do con sai trước, bố phạt con là đúng.”
Lãnh Hoài Cẩn chỉ tay vào chiếc ghế sô pha đối diện, bảo cậu bé ngồi xuống: “Con ngồi đi, bố có chuyện này cần dặn dò con.”
Lãnh Quân vẫn còn sợ anh sẽ tiếp tục ép hỏi vì sao Lãnh Diên chưa mất nên lúc ngồi xuống, cậu cứ nơm nớp lo sợ mãi, chỉ mong sao thời gian trôi thật mau để cậu có
thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Cảm giác thấp thỏm này kết thúc sau khi Lãnh Hoài Cẩn nói câu tiếp theo:
“Bố biết A Diên không chết, vừa rồi bố cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, đây là nguyện vọng của A Diên, chẳng qua con chỉ đang giúp con bé mà thôi.”
Lãnh Quân bất giác siết chặt hai tay, cậu hoàn toàn không biết làm sao để có thể ngụy trang bản thân trước mặt người bố nghiêm khắc của cậu. Lãnh Hoài Cẩn thấy cậu bé vẫn còn do dự, đành bất đắc dĩ nói: “A Quân, bố đã nói đến vậy rồi, con vẫn không thể mở lòng nói thật với bố sao?”
“Con yên tâm, bố sẽ không tới làm phiền con bé đầu, bố sẽ cho con bé được sống cuộc sống của người bình thường như con bé mong muốn. Điều bố muốn nói với con là, nếu như con bé chỉ muốn mình con biết chuyện con bé còn sống thì con cần phải chú ý nhiều hơn một chút, giúp bố hỗ trợ gia đình mà con bé đang ở một chút, để
cuộc sống của con bé cũng được tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!