“Cứu… Cứu tôi với, đồ phụ nữ ác độc nhà cô, không chỉ sao chép mà còn lòng dạ độc ác, ức hiếp người khác trước mặt mọi người.”
“Đồ phụ nữ ác độc này, nhiều người như vậy vẫn không xem chúng ta ra gì, chúng ta phải thay trời hành đạo, thay đại sư Sophia dạy dỗ cô.”
“Thay đại sư Sophia dạy dỗ cô!”
“Thay đại sư Sophia dạy dỗ cô ta!”
“Hả? Anh muốn dạy dỗ tôi thế nào?”
Thẩm Vị Ương nhanh chóng khoá chặt người đàn ông khuấy nước đục mở đầu, rồi đi đến trước mặt lạnh lùng nhìn gã ta.
“Nói thử xem, anh muốn dạy dỗ tôi thế nào, hả?”
Sau khi Thẩm Vị Ương đến gần, người đàn ông này bỗng cảm thấy cực kỳ áp lực, khiến gã ta lạnh sống lưng, tim thắt lại, xém chút không thở nổi.
Nhưng rất nhanh gã ta đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, đứng thẳng người nhìn Thẩm Vị Ương cười nhạt: “Tôi là fan của đại sư Sophia, cũng là một gã võ sĩ quyền anh của trường dạy võ nhà họ Lưu, đương nhiên phải dạy dỗ cô bằng nắm đấm rồi.”
“Dùng nắm đấm để dạy dỗ tôi ư?” Thẩm Vị Ương như nghe được chuyện gì rất buồn cười: “Anh chắc chứ?”
Nụ cười khẩy coi rẻ khinh thường của Thẩm Vị Ương đã khiến Lưu Tùng cảm thấy bản thân như bị đùa cợt, trong lòng rất khó chịu: “Cô có ý gì vậy? Nắm đấm của cô có
thể cứng hơn tôi sao?”
Thẩm Vị Ương: “Nếu tôi đánh bại anh, có phải anh có thể bảo những người này bình tĩnh lại nghe tôi nói một câu đúng không?”
Lưu Tùng cười nhạt: “Cô có chắc một câu nói là có thể cầu xin tha thứ không?”
Ánh mắt Thẩm Vị Ương càng âm u: “Không thử thì làm sao biết không được.”
Lưu Tùng: “Được, đây là do cô tự tìm lấy nhé!”
Nói xong, gã ta tiến lên vung nắm đấm về phía Thẩm Vị Ương, ánh mắt Mộ Dung Văn Dư lạnh lẽo, cô ta định đá văng người này ra thay Thẩm Vị Ương, nhưng Thẩm Vị Ương đã đã lấy nắm đấm của người này trước cô ta một bước, sau đó nhanh chóng đá thẳng một phát vào eo.
Lưu Tùng nhanh chóng lùi lại, lảo đảo xém ngã.
“Khá lắm đồ đàn bà thối tha, không nhìn ra cô còn có chút bản lĩnh.”
Thẩm Vị Ương không để ý tới gã ta, cô đấm thẳng vào mặt gã ta, Lưu Tùng vội né, nhưng gã ta không ngờ cú đấm này là chiêu giả của Thẩm Vị Ương. Lúc gã ta nghiêng
người sang bên phải, tay phải của Thẩm Vị Ương đã đấm trúng vào mặt bên trái của gã ta, một chiếc răng cửa rơi ra.
Gã ta còn chưa hoàn hồn lại, Thẩm Vị Ương đã xoạc chân đá mạnh xuống bả vai của gã ta, khiến gã ta bị ép quỳ xuống trước mặt cô.
Sức lực đó khiến Mộ Dung Văn Dư đứng xem hoài nghi xương đầu gối của người này đã bị Thẩm Vị Ương đập nát.
Sao vợ cũ của Lãnh Hoài Cẩn lại giỏi võ như vậy?
“Anh thua rồi, bây giờ có thể.”
Thẩm Vị Ương còn chưa nói xong, phía sau đã có hai người ném trứng thối về phía cô, cô nhanh tay lẹ mắt lùi về sau một bước, sau đó đá một phát thay đổi quỹ đạo
của chúng, thành công khiến cho chúng đập vào đầu của Lưu Tùng.
Lưu Tùng tức đến mức chửi ầm lên: “Tụi mày có mắt không vậy? Đập trúng vào đầu ông rồi!”
Hai người ném trứng gà ở phía đối diện lúng túng ngẩn người.
Lưu Tùng lại chửi ầm lên: “Con mẹ nó tụi mày còn ngớ ra đó làm gì? Còn không mau nhào lên xử con nhỏ này cho ông.”
Đồng thời gã ta cũng mắng fan hâm mộ đang vây xem Sophia: “Đám đồ vô dụng các người, người phụ nữ này đã sao chép tác phẩm của thần tượng các người, vậy mà các người cứ dễ dàng buông tha cô ta như vậy?”
Nhưng gã ta vừa nói xong, Thẩm Vị Ương đã đánh gục hai tên đồng bọn của gã ta.
Cô, cô giỏi võ đến thế ư?
“Anh nói anh là người của trường dạy võ nhà họ Lưu?”
Sau khi hạ gục hai người, Thẩm Vị Ương lạnh lùng đi về phía Lưu Tùng.
“Là ai xúi anh tới gây chuyện?”
Lưu Tùng theo bản năng lùi về sau một bước, đồng thời lớn tiếng mắng những người kia: “Các người chết hết rồi à? Một người phụ nữ cũng không xử lý được.”
“Các người không muốn lấy lại công bằng cho thần tượng ư? Bây giờ giả chết làm gì?”
Sau khi gã ta nói xong những lời này, quả thật đã có fan Sophia ra mặt nói chuyện.
Là một thanh niên trông hào hoa phong nhã, anh ta thay mặt fan Sophia bước ra từ trong đám đông, chán ghét nhìn Thẩm Vị Ương: “Jane, cho dù cô có thể đánh thì
thế nào?”
“Cô sao chép đã đuối lý, cho dù cô có thể đánh thắng đại ca Lưu cũng không thắng được trái tim công lý!”
“Đúng, cô không thắng được trái tim công lý.”
“Đúng, cô không thắng được trái tim công lý.”
“Không thắng được trái tim công lý.”
Thẩm Vị Ương: “…”
Nhìn đám người vẫn đang la hét, Thẩm Vị Ương hơi cạn lời: “Các người có thể nghe tôi nói hết được không? Cho tôi một cơ hội để lên tiếng chứ?”
Kết quả không ai để ý đến cô, những người này hợp tác với nhau không ngừng hét vang khẩu hiệu, ồn ào không thôi.
Cuối cùng Thẩm Vị Ương đã tức giận, rống to với những kẻ ngu xuẩn ấy: “Được rồi, đừng ồn nữa, tôi chính là Sophia, có sao chép hay không chẳng lẽ bản thân tôi còn không biết sao?”
Cô vừa hét xong những lời này, mấy kẻ hô khẩu hiệu ở đây bỗng trở nên im lặng.
“Sao… Sao có thể, cô ta chính là đại sư Sophia ư?”
“Không, không thể nào! Đại sư Sophia có kỹ năng vẽ điêu luyện, rất có kinh nghiệm, sao có thể còn trẻ như vậy?”
“Tôi cũng thấy không có khả năng, cô ta đang lừa chúng ta, muốn tẩy sạch scandal sao chép của cô ta.”
Yên tĩnh chưa được vài giây, bọn họ lại bắt đầu bàn tán hoài nghi cô.
Thẩm Vị Ương biết sẽ như vậy, cô dứt khoát mở tấm ảnh mà mình đã chụp chung với quản lý trong điện thoại lúc tham gia triển lãm tranh ra: “Các người hãy nhìn cho rõ, tôi chính là Sophia, nếu còn chưa tin thì đây là weibo của tôi, tôi có thể tự đăng nhập.”
Fan thanh niên dẫn đầu vội tới gần nhìn ảnh chụp trong điện thoại của Thẩm Vị Ương, sắc mặt thay đổi: “Lần trước quản lý Clofin chỉ chia sẻ ảnh mặt bên lúc chụp chung với cô, kiểu tóc, quần áo và bối cảnh đều giống hệt tấm này của cô.”
“Cô thật sự chính là đại sư Sophia, chứ không phải photoshop?”
Thẩm Vị Ương:
Mộ Dung Văn Dư cũng không nhìn nổi: “Làm ơn, các người là óc heo hay gì? Chẳng phải Sophia là thần tượng của các người sao? Các người chưa từng theo dõi weibo
của cô ấy sao? Còn tấm hình này, anh chẳng có chút nền tảng gì về photoshop nên không nhìn ra nó có phải là photoshop hay không à?”
Thẩm Vị Ương cũng sắp bị sự ngu ngốc của fan mình làm cho phát khóc.
Cô mở thẳng máy ảnh của mình lên, sau đó tự selfie một tấm rồi đăng lên weibo, hơn nữa còn tag vài người bạn tốt mà mình từng gặp trong giới vẽ nguyên tác.
Làm xong những thứ này, cô đã gọi một cuộc điện thoại: “Tôi vừa tag weibo của cậu, làm phiền cậu hãy mau chia sẻ giúp tôi làm sáng tỏ.”
Quả nhiên weibo mà thanh niên đặc biệt theo dõi đã đăng weibo, chính là Sophia đã đăng: “Theo mong muốn của mọi người, hôm nay Sophia sẽ tiết lộ danh tính, đoán
thử xem tôi là ai.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!