“Mẹ, mẹ để con về Ám Dạ trước đi, cứ ở lại đây, con sẽ nhớ đến chị, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu.”
sau khi trở về nhà họ Lãnh rồi tới Ám Dạ tiếp nhận huấn luyện, con trai rất hiếm khi ôm mình làm nũng như bây giờ.
Nhớ tới Lãnh Diên, trong lòng Thẩm Vị Ương lại cực kỳ khó chịu.
Cô thương xót xoa đầu Lãnh Quân, nói nhỏ: “Vậy con về trước đi, trước khi đi thì qua thăm chị một chút, cả Y Y nữa, lần này con bé cũng chịu hoảng sợ không ít mà ngã
bệnh, con là anh nó, con qua thăm con bé một chút, Tử Niệm và Arnold lúc này chắc cũng tới nhà rồi.
Lãnh Quân đồng ý, sau đó ôm lấy cô cọ cọ vào người cô: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
Nếu như hôm nay cô bị sảy thai mà xảy ra chuyện gì, không cần bố dạy dỗ, bản thân cậu cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Là cậu liều lĩnh quá.
Suýt chút nữa đã hại chết mẹ.
“Đứa bé ngốc này, sao mẹ lại trách con được chứ.” Thẩm Vị Ương không cẩn thận tự ngã, sao lại trách con trai của mình được, nói xong cô lại liếc mắt nhìn vẻ mặt u ám của Lãnh Hoài Cẩn, an ủi Lãnh Quân: “Cả bố con nữa, bố cũng quá vội vàng, cũng không có ý trách mắng A Quân đâu, A Quân cũng đừng giận bố nhé, có được không
hå?”
Lãnh Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm kỳ lạ của Lãnh Hoài Cẩn, hơi chột dạ cúi đầu: “Mẹ, mẹ phải chăm sóc cho mình thật tốt nhé, đợi mấy tháng nữa con đi hỏi chú tư, để xem có thể xin nghỉ phép về nhà với mẹ có được hay không, con muốn nhìn thấy em trai hoặc em gái ra đời, sau đó chăm sóc cho mẹ thật tốt.”
Nghe thấy con trai muốn chăm sóc mình như vậy, Thẩm Vị Ương buồn cười, trong lòng lại ấm áp: “Con cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt đấy, mẹ có bố con chăm sóc rồi, chỉ khi con an toàn, mẹ mới có thể yên tâm sinh em trai hoặc em gái được.”
“Chuyện của A Diên con cũng không cần phải khó chịu quá đâu, mẹ tin rằng, chắc chắn A Diên cũng hy vọng chúng ta có thể sống tốt.”
Thẩm Vị Ương cố che giấu hốc mắt ửng đỏ, cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười để an ủi Lãnh Quân.
Người ra đi cũng đã đi rồi, người còn sống cũng chỉ có thể sống cho tốt.
Cô đã mất một đứa con gái, không thể mất thêm đứa con trai này nữa.
Nhiệm vụ của bên phía ám dạ nguy hiểm đến mức nào cô cũng đã được trải nghiệm rồi, nhưng với tư cách là tương lai của nhà họ Lãnh, đây là trách nhiệm mà A Quân nhất định phải gánh vác.
Không phải ngày trước A Cẩn cũng như vậy sao?
So với A Cẩn, A Quân tốt xấu gì cũng có bố mẹ và em trai em gái nhớ mong, như vậy đã may mắn hơn so với bố nó rồi.
“Thật xin lỗi.”
Sau khi Lãnh Quân rời khỏi, Lãnh Hoài Cẩn ôm Thẩm Vị Ương tới giường bệnh, thì thầm nói lời xin lỗi với cô.
Thẩm Vị Ương nhìn anh, hơi nhíu mày.
Lãnh Hoài Cẩn chủ động nhận lỗi: “Anh không nên ra tay với nó, không nên khiến em lo lắng cho nó.”
A Quân không chỉ là con của anh, nó còn là đứa con mà Vị Ương sinh ra trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, cô đã trả giá vì con hơn anh rất nhiều, sự quan trọng của
đứa con đối với cô cũng lớn hơn anh rất nhiều.
Có thể nói, mấy đứa con đều là tính mạng của cô, mà anh lại ra tay với A Quân trong lúc tức giận.
Thẩm Vị Ương cầm tay anh, giọng nói dịu dàng: “Không phải em không cho anh dạy dỗ nó, mà là không muốn anh bởi vì quan hệ của em mà làm khó con.”
“Khi A Quân quay về cũng không biết em có thai, cũng không phải cố ý nói ra khiến em bị thương, lúc đó chuyện gấp gáp nhất đối với nó chính là mang tin tức A Diên không còn về nói cho chúng ta biết.”
Nếu như Lãnh Quân phạm vào sai lầm gì khác, Lãnh Hoài Cẩn muốn đánh muốn mắng cậu như thế nào, chỉ cần không quá đáng, cô cũng sẽ không nói gì.
Nhưng sự việc hôm nay, chủ yếu trách nhiệm là do cô, là do tự cô không cẩn thận nên ngã sấp xuống.
Hiện giờ cũng không biết vì sao Lãnh Quân lại làm như vậy, Lãnh Hoài Cẩn cũng không muốn phức tạp khiến cô lo lắng, vậy là không nhắc lại sự việc của Hạng Ly nữa, mà là thuận theo cô: “Anh biết rồi, sau này anh sẽ kiểm soát tính tình của mình, sẽ không khiến em phải lo lắng cho con nữa.”
“Chuyện của A Diên anh sẽ đi giải quyết, em cứ yên tâm dưỡng thai đi.” Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới của cô, ánh mắt dịu dàng: “Nơi này còn có một đứa bé nữa, A Diên chắc chắn cũng không hi vọng đứa bé này trong bụng em xảy ra chuyện gì.”
“Vâng, anh đi giải quyết đi, lúc nói với Khương Niệm Oản cẩn thận một chút, đừng quá đột ngột, cô ấy vừa mất đi ông nội và chị gái không lâu, bây giờ cháu gái nhỏ
cũng không còn, trong lòng nhất định sẽ khó chịu hơn chúng ta.”
Sau khi dặn dò xong, Thẩm Vị Ương lặng lẽ nằm xuống, lúc nghiêng đầu Lãnh Hoài Cẩn còn có thể thấy hốc mắt của cô đỏ lên.
Cô thực sự coi A Diên như con ruột của mình, bây giờ A Diên không còn, cần phải có một quá trình tiếp nhận từ từ.
Lãnh Hoài Cẩn cẩn thận đắp chăn cho cô, sau khi hôn lên trán cô một cái thì lập tức rời khỏi.
Sau khi anh đi khỏi, Thẩm Vị Ương mới dám ôm chăn gào khóc.
Một đứa bé như vậy, cứ thế không còn nữa.
Nếu như không phải cô đắc tội với Diệp Tu Ly, A Diên cũng sẽ không bị bắt cóc.
Là cô sai rồi, đều là lỗi của cô.
“Cậu luôn đi theo A Quân, khi tìm thấy A Diên cậu cũng có mặt ở đó đúng không?”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn trở lại căn biệt thự bên ngoài mà bọn họ đang ở kia, Vệ Trạch đang cung kính chờ anh ở bên trong.
Anh nhìn thấy Vệ Trạch thì lập tức hỏi.
Vệ Trạch lắc đầu: “Vì muốn tìm kiếm nhanh hơn một chút, tôi với cậu chủ chia nhau ra hành động, đợi đến khi cậu chủ thông báo cho tôi, thì cô chủ Lãnh Diên đã được đưa đi hoả táng.
Lãnh Hoài Cẩn: “Cho nên có thể nói là, cậu hoàn toàn không thể xác nhận đứa bé được mang đi hỏa táng kia chính là A Diên?”
Vệ Trạch sửng sốt, sau khi hiểu rõ lời này của Lãnh Hoài Cẩn có ý nghĩa gì thì cực kì khiếp sợ: “Tiên sinh, anh cảm thấy cô chủ Lãnh Diên vẫn còn sống sao? Nhưng mà người đưa cô chủ Lãnh Diên đi hỏa táng chính là cậu chủ, làm sao cậu chủ có thể nhận lầm người được?”
Lãnh Hoài Cẩn không muốn nhắc đến Lãnh Quân, chỉ nói với Vệ Trạch: “Tự cậu âm thầm đi một chuyến tới nơi tìm thấy Lãnh Diên, tìm hiểu rõ ràng xem rốt cục người bị
hoả táng có phải là Lãnh Diên hay không, không được để cho người khác biết chuyện này.”
Ông ấy không tin chuyện cô chủ Lãnh Diên đã qua đời sao?
Vệ Trạch trông thấy dáng vẻ này của Lãnh Hoài Cẩn, trong lòng cũng hơi khó chịu, cho rằng anh không thể chấp nhận được thực tế.
Dù sao thì làm sao tiểu thiếu gia lại có thể dùng chuyện chị gái qua đời để lừa gạt ông ấy được.
Sau khi Vệ Trạch lĩnh mệnh rời khỏi, Lãnh Hoài Cẩn mới để ý tới trong nhà có chút trống vắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!