“A Quân, con nói gì đó?”
Động tác lôi kéo cậu bé sang sô pha bên kia của Thẩm Vị Ương ngừng một chút.
Mặc dù vết thương không lớn, nhưng dù chỉ có một chút khuyết điểm nhỏ, cũng sẽ rất đáng tiếc.
Ngoại hình A Quân giống hệt như Lãnh Hoài Cẩn, nói là bản sao của Lãnh Hoài Cẩn cũng không quá chút nào, sau này lớn lên chắc chắn sẽ càng giống Lãnh Hoài Cẩn hơn.
Trên khuôn mặt kia, cho dù chỉ là một khuyết điểm nhỏ, Thẩm Vị Ương cũng sẽ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Vì vậy cô không hiểu tại sao Lãnh Quân lại nói như vậy.
Lãnh Quân miễn cưỡng cười hai tiếng để che giấu: “Con cảm thấy đàn ông con trai phải có sẹo mới đẹp trai, trắng trẻo, thư sinh như bố, chẳng ngầu chút nào.”
Lúc cậu bé lộ ra nụ cười trẻ con này, Thẩm Vị Ương mới nhận ra cậu bé chỉ mới là một anh bạn nhỏ tám tuổi mà thôi.
Đã rất lâu rồi mới được nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ, trong sáng của cậu bé, Thẩm Vị Ương không nhịn được nhéo nhéo gương mặt nhỏ của cậu bé, cười nói: “Đàn ông
có ngầu hay không không phải được chứng minh bằng việc hút thuốc uống rượu hay là vết sẹo như vậy, nghe lời mẹ, chăm sóc vết thương cho thật tốt, A Quân đẹp trai như vậy nhất định không thể có sẹo trên mặt được.”
”Lãnh Quân vẫn chưa hiểu lắm, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà đàn ông có sẹo cực kỳ ngầu luôn, mẹ không cảm thấy như vậy sao?”
“Đương nhiên mẹ không thấy rồi, mẹ cảm thấy chỉ cần có thể bảo vệ được những người quan trọng, người dịu dàng cũng sẽ rất ngầu.” Thẩm Vị Ương xoa đầu con trai,
sau đó hơi dùng sức từ từ đứng lên.
Lãnh Hoài Cẩn nơm nớp lo sợ muốn đó cô lại bị cô lạnh lùng tránh đi.
“Tổng giám đốc Lãnh vẫn nên đi làm việc đi thôi, con trai của tôi bị thương thì tôi sẽ tự mình chăm sóc.”
Cô không biết về chuyện của Hạng Ly, cho nên cũng không thể hiểu Lãnh Hoài Cẩn tức giận với việc lừa dối của Lãnh Quân thế nào, cô chỉ biết anh đã đập trung con
trai của bọn họ.
Chỉ cần cái gạt tàn kia lệch đi một chút thôi, e rằng sẽ không chỉ bị thương nhẹ như vậy đâu.
Cô không dám nghĩ tới đoạn sau của trường hợp lẽ chẳng may kia.
Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn áy náy, nhưng lại quan tâm đến trình trạng cơ thể của cô hơn, cố chấp muốn dìu cô đến giường bệnh để nghỉ ngơi: “Vị Ương, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi có được không, dù em có tức giận cũng không nên lấy cơ thể của mình ra để đùa giỡn, mau mau nằm xuống đi.”
Thái độ của anh như vậy đã rất nhún nhường rồi, còn việc anh phát cáu với Lãnh Quân lại có liên quan đến việc mình suýt sảy thai, Thẩm Vị Ương nhìn thấy anh như vậy cũng không nõ trách mắng anh nặng lời.
Vừa rồi anh ở bên ngoài phòng bệnh chắc chắn cũng vô cùng căng thẳng.
“Được rồi, lần sau không được như vậy nữa, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh.” Cô thoả hiệp: “Em xem y tá lấy thuốc tốt nhất cho A Quân xong sẽ đi nghỉ
ngơi.”
Cô chịu tha thứ cho mình là tốt rồi.
Lãnh Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm, đã cô ngồi ở trên ghế sofa, đồng thời quay sang lườm A Quân, tên nhóc thối, chờ sau khi mẹ con nghỉ ngơi, để xem bố xử lý con
như thế nào.
Sau lưng Lãnh Quân lạnh run, bắt đầu nghĩ cách xem làm thế nào để chạy trước, sau đó tới hỏi chú Tiêu xem có phải bên phía chú ấy có sơ hở gì không, vì sao bố của cậu bé lại nghi ngờ rằng cậu đang nói thật hay nói dối nhanh như vậy.
“Buổi sáng anh ra ngoài không phải là mặc bộ quần áo này, cà vạt cũng không phải, kẹp cà vạt em làm cho anh đâu rồi?”
Sau khi y tá đến băng bó cho A Quân xong, Thẩm Vị Ương mới hoàn toàn yên tâm, sao đó mới có thời gian rảnh rỗi chuyển lực chú ý sang người Lãnh Hoài Cẩn, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra chỗ không đúng.
Quần áo anh đang mặc trên người lúc này, đều không phải là đồ cao cấp tư nhân trong nhà, chỉ là loại âu phục giá rẻ phổ biến trong trung tâm thương mại, ngay cả
giày, cũng chỉ là đôi giày da hết sức bình thường.
Toàn bộ quần áo trên người này đều không phải phong cách bình thường của anh.
Lãnh Hoài Cẩn bị cô nhìn chằm chằm đến mức lúng túng, tránh ánh mắt điều tra của cô: “Buổi sáng lúc đi ra cửa bị bẩn, thế nên mua đại một bộ khác ở trung tâm thương mại bên cạnh.”
Thẩm Vị Ương không tin: “Bẩn chỗ nào cơ?”
Không phải ở phòng nghỉ nhỏ trong phòng làm việc của anh cũng có rất nhiều quần áo sao?
Anh cũng không phải là kiểu người sẽ khiến bản thân mình chịu thiệt thòi, mặc quần áo giá rẻ như thế.
Kể cả anh có muốn mặc cũng không mặc nổi, những người có quan hệ làm ăn qua lại với anh đều là những người thuộc các gia đình giàu có, bề thế, anh không thể
mặc một bộ quần áo giá rẻ đi giao thiệp với người ta.
Ngoài ra nếu nói quần áo bẩn đến mức phải thay hết cả một bộ quần áo như thế, người bình thường đều sẽ nghĩ tới chuyện phát sinh chuyện thân mật, vượt quá giới
hạn với người khác.
Nếu là trước kia, chắc chắn Vị Ương cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng hiện giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu cô còn nghi ngờ tình cảm của Lãnh Hoài Cẩn đối với mình, thế cô thật sự là một người không tim không phổi.
Cho nên cô không nghĩ theo hướng đó, chỉ nghiêm túc hỏi anh: “Lãnh thị xảy ra chuyện gì rồi phải không, A Cẩn, nếu như xảy ra chuyện gì anh không được giấu em đâu đấy.”
Lãnh Hoài Cẩn hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, em thế này cũng khiến anh căng thẳng đấy.”
Anh bình tĩnh giải thích về bộ quần áo trên người mình: “Hôm nay gặp một nhà phát triển đến từ thành phố Uyển, anh ta muốn Lãnh thị đầu tư cổ phần vào một làng du lịch, anh dẫn bọn họ đi xem, sau đó không hiểu vì sao lại ngã xuống sông, quần áo là một nhân viên mới đi cùng anh lần đầu chạy đi mua, em cũng không thể nghĩ đến
chuyện một nhân viên nho nhỏ lại mua quần áo cao cấp cho anh được chứ. Bây giờ nghĩ lại có thể là do chúng ta tâm linh tương thông, lúc đó anh cảm nhận được em xảy ra chuyện nên trong lòng mới bất an.”
“Vị Ương, em cứ phải ép anh nói ra chuyện mất mặt như vậy sao?”
Lãnh Hoài Cẩn vừa khó xử vừa bất lực nhìn Thẩm Vị Ương nói.
Mặt anh cũng không có vẻ gì là đang nói dối, lúc này Thẩm Vị Ương mới không truy hỏi thêm nữa, tạm thời tin tưởng.
“Bây giờ cơ thể anh có khó chịu chỗ nào không, có cảm thấy phát sốt không?”
“Không có, bây giờ anh đang được vợ mình quan tâm thế nên anh thoải mái lắm.”
Cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng chịu cho anh một chút quan tâm dịu dàng, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi một chút, không nhịn được ôm
lấy cô rồi hôn một cái.
Thẩm Vị Ương đỏ mặt đẩy anh ra, ngượng ngùng nói: “Anh làm gì thế, A Quân với y tá vẫn đang ở đây đấy.”
Lãnh Quân thản nhiên nói: “Hai người cứ tự nhiên, coi con như không khí là được, một lát nữa con sẽ đi, bên phía ám dạ còn có việc.”
Ngoài mặt cậu bé tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ, thế nhưng trong lòng lại đang lặng lẽ quan sát phản ứng của Lãnh Hoài Cẩn.
Bây giờ cậu chỉ còn cách chạy tới bên phía ám dạ để tránh đầu sóng ngọn gió, đồng ý đi Bắc Miến Điện với chú Tiêu, cũng không biết còn có thể đi hay không nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!