“Vị Ương, em làm sao thế?”
Sau khi tiến vào phòng bệnh với trái tim đang treo cao, Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang im lặng rơi lệ ở đó, lập tức khẩn trương nắm lấy tay cô, sợ cô xảy ra
chuyện gì.”
Thẩm Vị Ương khẽ ngước mắt nhìn anh, nắm chặt lấy tay anh, giọng nói khàn khàn, không biết nên bắt đầu nói từ đầu: “A Cẩn, em, A Quân nói..”
ו
Lãnh Diên là do một tay Lãnh Hoài Cẩn nuôi nấng, bây giờ con bé đã xảy ra chuyện, Lãnh Hoài Cẩn sau khi biết được chắc chắn sẽ còn khó chịu hơn cả cô.
Thế nên cô không biết phải tiếp tục nói như thế nào.
“Anh biết rồi, A Quân đã nói với anh.” Anh nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau đi nước mắt cho cô: “Sống chết có số, người nên sống thì vẫn phải sống tốt, không phải
sao?”
“Nhưng A Diên mới tám tuổi, con bé còn nhỏ như thế.” Cô ôm lấy eo anh, khóc nức nở, ôm lấy anh thật chặt giống như đang ôm lấy A Diên: “Con bé nói với em, sau này con bé muốn làm nghệ sĩ dương cầm, con bé còn nói phải tìm cho con bé một giáo viên dạy tốt nhất, làm cho con bé một buổi biểu diễn tấu long trọng nhất, để con con bé trở thành nghệ sĩ dương cầm hạnh phúc nhất.”
“Nếu không phải vì em đắc tội với Diệp Tu Ly, A Diên cũng sẽ không xảy ra chuyện, là em, là em hại con bé, A Cẩn, là em hại chết A Diên…”
Cô ôm lấy anh khóc thật lâu, cuối cùng khi mệt đến mức ngủ thiếp đi thì hai mắt cũng sưng húp lên, khiến Lãnh Hoài Cẩn vô cùng đau lòng.
Anh muốn nói cho cô biết, cho dù bọn họ không đắc tội Diệp Tu Ly, thì sớm muộn gì A Diên vẫn sẽ bị Hạng Ly mang đi.
Nhưng khi nhìn thấy cô chìm đắm trong nỗi tự trách, anh không có chút cơ hội để nói ra chuyện đó.
Hơn nữa có một số việc anh muốn tìm Lãnh Quân để hỏi rõ ràng.
Cẩn thận dùng khăn ướt lau khô mặt cô, sau đó đắp chăn lại cho cô, rồi anh mới bước ra ngoài tìm Lãnh Quân, sắc mặt rất khó coi.
“Cút tới đây, bố có lời muốn hỏi con.”
Sau khi mở cửa, sắc mặt anh rất tệ gọi cậu bé vào phòng khách bên ngoài phòng bệnh.
Lúc này Lãnh Quân mới đứng dậy từ mặt đất, sau khi đã quen với hai chân tê dại, liền lập tức đi vào, tự trách đứng trước mặt Lãnh Hoài Cẩn.
“Thật xin lỗi, con không biết trong bụng mẹ đã có em trai hay em gái, nếu như con biết, con tuyệt đối sẽ không xúc động nói chuyện của A Diên cho mẹ biết.”
Cậu bé chủ động nhận sai.
Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nghiêm khắc nhìn kỹ mặt cậu bé, thu hết mọi thay đổi từ biểu cảm trên khuôn mặt cậu bé vào đáy mắt.
Đợi sau khi cậu bé nói xong, anh vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt trước đó: “Lãnh Quân, đừng trông mong nói dối được bố, bố cho con cơ hội cuối cùng, nói rõ, rốt cuộc
Lãnh Diên chết như thế nào?”
Bởi vì cảm thấy trước kia có hơi thiếu nợ mẹ con bọn họ, Lãnh Hoài Cẩn không thật sự làm một người cha nghiêm khắc, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng cậu bé.
Không phải lời nói của cậu bé đáng để tin tưởng, mà là bởi vì cậu bé là đứa con trai do người phụ nữ anh yêu thương nhất sinh ra, anh không quan tâm việc mình bị lừa
gạt, không quan tâm sẽ vì cậu bé mà mất đi thứ gì, thế nên tin tưởng cậu bé vô điều kiện.
Nhưng bây giờ, điều đó không còn thích hợp.
Vì sao bản thân lại cảm thấy cậu bé đang lừa gạt anh trong chuyện sống chết của Lãnh Diên?
Còn chưa hỏi rõ ràng, nhưng bản thân lại giống như đã chắc chắn cậu bé đang lừa gạt anh.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Với độ tuổi hiện giờ của Lãnh Quân, vẫn chưa am hiểu cách che giấu suy nghĩ trong lòng mình qua khuôn mặt.
Thế nên Lãnh Hoài Cẩn có thể dễ dàng nhìn ra được tâm tư cậu bé đang định lừa dối như thế nào, vậy nên càng tức hơn.
”Lãnh Quân, có phải bây giờ ngay cả lời của bố mà con cũng không nghe phải không? Bố hỏi con lần cuối cùng, Lãnh Diên thật sự qua đời vì bị sốt sao, hay là sau khi
bị ném xuống khỏi chiếc xe bắt cóc con bé thì phát sốt rồi qua đời? Trước và sau cách nhau bao lâu?”
Có cảm giác không khí trong phòng khách nhỏ vô cùng áp bức, nhưng Lãnh Quân lại không thể không căng da đầu để kiên trì với lời nói dối ban đầu của mình: “Dạ, lúc
đó A Diên vì cứu Y Y đang bị thương nên đã phát sốt, những người kia cảm thấy mang theo cô ấy là gánh nặng, hơn nữa cô ấy cũng không phải là con ruột của mẹ, nên đã
ném cô ấy ra khỏi xe, vào nửa đêm thì được các hộ gia đình gần đó phát hiện và đưa tới bệnh viện, bởi vì trình độ chữa bệnh ở huyện nhỏ có hạn, thế nên vào ngày hôm sau đã không qua khỏi.”
“Đùng–!”
Lãnh Hoài Cẩn trực tiếp cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà ném về phía cậu bé, gạt tàn thuốc xước qua trán cậu bé, để lại một vệt máu.
Lãnh Hoài Cẩn lên cơn tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi: “Con nghĩ ra lý do thoái thác này trong bao lâu? Vì sao lại muốn gạt bố? Lãnh Quân, bây giờ con mới có bao lớn mà đã học được thói nói dối bố mình rồi, rốt cuộc con muốn làm gì?!”
Lãnh Diên bị ném xuống rõ ràng là do Hạng Ly làm ra để Diệp Tu Ly lặng lẽ chuồn mất, trước khi Hạng Ly qua đời, rõ ràng vẫn còn liên lạc với Lãnh Diên, thế nên Lãnh
Diên làm sao có thể qua đời ngay ngày hôm sau khi bị ném xuống được chứ.
Con trai ngoan của anh bây giờ còn có thể nói dối một cách bình tình như vậy.
Nó có biết lần nói dối này của nó suýt chút nữa đã hại chết mẹ nó rồi hay không.
Nếu Vị Ương xảy ra chuyện gì, thằng con mất dạy này không cần phải có nữa.
“Con không lừa bổ, tin tức mà con nhận được chính là như vậy, bố không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
Lãnh Quân không biết chuyện của Hạng Ly, thế nên cho dù thế nào cũng không nghĩ ra được làm sao Lãnh Hoài Cẩn lại biết được cậu bé đang nói dối, không nghĩ ra
nên chỉ có thể cứng rắn đối chọi, nếu không mọi lời vừa rồi đều là vô nghĩa.
Lãnh Hoài Cẩn tức giận đến mức giật giật thái dương, sắc mặt không thể nào khó coi hơn được nữa: “Lãnh Quân, con thật sự cho rằng bố không có cách bắt được con
sao?”
“Anh muốn bắt nó thế nào?”
Thẩm Vị Ương bị đánh thức bởi tiếng chọi gạt tàn thuốc, kết quả vừa ra ngoài đã nhìn thấy cái trán bị chọi trúng của con trai mình, đau lòng vô cùng.
“A Quân, sao thế, có đau hay không, mẹ gọi y tá tới đây xử lý cho con.”
Cô hơi khom lưng, đau lòng nâng mặt con trai mình lên, nhìn cái trán đang đổ máu của cậu bé.
Lãnh Hoài Cẩn thì lại bị cô dọa sợ, lập tức chạy sang đó cô: “Em xuống giường làm gì chứ, mau vào trong nghỉ ngơi đi.”
“Làm gì vậy? Nếu như em không ra ngoài thì có phải anh sẽ đánh chết con rồi không?” Thẩm Vị Ương lạnh nhạt đẩy tay anh ra, sau khi giữ một khoảng cách nhất định với anh thì lạnh lùng nhìn anh: “Lãnh Hoài Cẩn, cho dù là vì điều gì, anh cũng không được làm khó xử con trai em, nếu không em sẽ không để yên cho anh.”
Hiện giờ cơ thể cô rất yếu ớt không thể chịu nổi kích thích, trước khi biết rõ vì sao Lãnh Quân lại lừa gạt anh, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy vẫn không nên kiếm chuyện kích thích tới Thẩm Vị Ương.
Thế nên anh không nói ra chuyện mình nghi ngờ đối với cái chết của Lãnh Diên, cũng không định nói tới Hạng Ly, chỉ lập tức xin lỗi cô.
“Thật xin lỗi Vị Ương, là lỗi của anh, anh không nên hung dữ với con, chỉ là do anh quá lo lắng cho em, nếu không phải do thằng con mất dạy này không nói ra, em cũng không đến mức suýt chút nữa đã sinh non, em biết khi anh tới đây thì sốt ruột tới cõ nào không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!