Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Lãnh Tình trực tiếp hỏi. 

Tiêu Diễn đã tình cờ đến đó rồi cứu Nhiếp Giang, chứng tỏ là anh ta cũng thường xuyên lui tới hội quán đó, cũng có lẽ anh ta biết chút gì đó về Nhiếp Tuy. 

Tiêu Diễn có hơi thất vọng: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ hỏi về Nhiếp Giang cơ, không ngờ lại hỏi về Nhiếp Tuy à.” 

Ánh mắt Lãnh Tình có chút phức tạp rũ xuống: “Tôi đã biết chuyện của Nhiếp Giang cho nên cũng không muốn hỏi nhiều nữa, tôi không quan tâm năm đó anh ta đã trải qua những đau đớn nào, nhưng đó không phải là lý do để anh ta vô cớ hãm hại tôi.” 

Hiện tại tất cả những gì mà cô ấy muốn biết là người đàn ông mà cô ấy nhớ nhưng trong những năm qua, người mà cô ấy thực sự yêu thương có phải là một kẻ mất 

nhân tính hay không. 

Nữ vương bệ hạ đã có mặt ở đài tế, Diệp Tu Ly cũng chuẩn bị xuất hiện nên Tiêu Diễn cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhìn cô ấy rồi nói. 

“Mặc dù tôi cũng không phải tốt lành gì nhưng vẫn biết làm mọi việc cho đàng hoàng, lần này tôi kể cho Thẩm Vị Ương nghe những chuyện trong quá khứ của Nhiếp 

Giang để lấy lòng nhà họ Lục, cho nên tôi không thể kể thêm những điều chạm đến điểm mấu chốt của Nhiếp Giang nếu như tôi còn muốn giữ tình bạn này.” 

Vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Diễn trông rất dối trá. 

Lãnh Tình sửng sốt: “Tôi hỏi về Nhuếp Tuy chứ không phải Nhiếp Giang.” 

Ngoài ra, còn chuyện gì khác có thể chạm đến điểm mấu chốt của Nhiếp Giang à. 

Chẳng phải chuyện của em gái và cha mẹ anh ta đã là mấu chốt rồi sao? Còn chuyện gì không thể kể nữa sao? 

Ánh mắt Tiêu Diễn phức tạp: “Nếu như cô chỉ hỏi riêng về Nhiếp Tuy, thì tôi có thể khẳng định với cô hắn ta là một tên cầm thú, năm đó hắn ta cũng góp mặt hãm hiếp Lý Ỷ” 

“Nhiếp Tuy mất sớm, anh em nhà họ Lãnh cũng không hay ở kinh đô nhiều nên cũng không biết mấy về chuyện của thế hệ thứ hai trong vòng, nhưng cô có thể hỏi những người khác để tìm hiểu về con người thật của Nhiếp Tuy.” 

Nói cách khác, Nhiếp Tuy thật sự là người xấu sao? 

Người mà cô ấy nhớ nhung yêu thương nhiều năm lại là một tên cầm thú đến cả phụ nữ cũng không buông tha, quan hệ nhiều năm qua của họ có khác gì một trò hề không chứ? 

Nhưng khi cô ấy ở cùng với Nhiếp Tuy, anh ấy rõ ràng là một người rất dịu dàng và bình thường. 

Nhìn dáng vẻ bối rối của Lãnh Thành, Tiêu Viêm thở dài quan tâm nhắc nhở: “Bản chất con người sẽ không bao giờ thay đổi, cũng đừng nghĩ cô sẽ trở thành ngoại lệ đối với kẻ cầm thú như thế. Cô nên nghĩ tại sao Nhiếp Tuy mà cô biết lại hoàn toàn khác với những gì khác khác nói.” 

“Tạm thời đến đây thôi cô Lãnh, tôi còn rất nhiều chuyện hợp tác với Nhiếp Giang nên không thể tiết lộ thêm.” 

Sau khi Tiêu Diễn không thành thật xin lỗi thì anh ta trở lại bên vợ minh, không biết hai người nói gì nhưng Lãnh Tình thấy anh ta cúi đầu không chút do dự hôn lên mặt cô ấy. 

Trông hai người rất tình tứ. 

Cô ấy cũng đã từng rất hạnh phúc khi ở bên anh Nhiếp Tuy. 

Anh ấy luôn đối xử rất tốt với cô ấy, nói chuyện rất nhẹ nhàng và chưa bao giờ khiến cô ấy phải nổi giận hay cãi vả. 

Nếu như đó chỉ là giả vờ thì mục đích của anh ấy là gì? 

Lúc đầu cô ấy rất bi quan và chán nản, nếu như anh ấy thật sự chỉ muốn chơi đùa, thì không lý nào lại tôn trọng và kiềm chế rồi ở bên cô ấy lâu như vậy. 

Tiêu Diễn nói rất đúng, bản chất của con người không dễ thay đổi, cô ấy cũng sẽ không bao giờ là ngoại lệ của tên cầm thú đó. 

Cho nên, tại sao Nhiếp Tuy mà Tiêu Diễn nói lại hoàn toàn khác với Nhiếp Tuy mà cô ấy biết, chẳng phải cùng một người sao? 

Nghĩ đến đây, chính Lãnh Tình cũng cảm thấy nực cười. 

Kinh đô tuy lớn nhưng những người trong giới thượng lưu này lại ít như vậy, Tiêu Diễn làm sao có thể nhận lầm người. 

Có lẽ trước khi gặp lại Nhiếp Giang, trước tiên cô ấy nên đến gặp những người mà Diệp Phù Tô đã viết trên giấy, tìm hiểu từ những người này xem Nhiếp Tuy thực sự là 

người như thế nào. 

Mặc dù rất khó chấp nhận, nhưng bây giờ cô ấy thực sự nghi ngờ rằng Nhiếp Tuy trong mắt người khác có thể không phải là người mà cô ấy biết. 

Chỉ có cách này, người ta mới có thể giải thích tại sao Nhiếp Tuy vô lương tâm kia lại hoàn toàn khác với người đàn ông dịu dàng mà cô ấy biết. 

Lãnh Tình nhắn tin cho Lãnh Hoài Cẩn rồi rời khỏi đài tế, chuẩn bị đi làm sáng tỏ những nghi vấn trong lòng cô ấy. 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn rồi tắt điện thoại, lại nhìn Tiêu Diễn vừa đi tới bên cạnh hỏi: “Cậu đã nói những gì với cô ấy vậy?” 

Tiêu Diễn khẽ nhún vai, thản nhiên cười nói: “Không nói cho cậu biết đâu, cậu thông minh như vậy nếu như tôi nói ra thì chẳng khác nào phản bội Nhiếp Giang.” 

Anh quả quyết nhìn Thẩm Vị Ương đang nói chuyện với Diệp Phù Tô ở đằng kia, đổi chủ đề: “Tổng giám đốc Lãnh, sao giờ cậu lại rộng lượng nhìn vợ mình nói chuyện với người đàn ông khác như vậy chứ?” 

Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt nói: “Tôi không thiếu tự tin đến mức khi thấy vợ mình trò chuyện với những người đàn ông khác, thì lại lo được lo mất.” 

Những là này đang ám chỉ Tiêu Diễn nhưng mà anh ta còn chưa kịp đáp trả, Diệp Phù Tô đã được hộ tống đi tới. 

Thẩm Vị Ương cùng Diệp Phù Tô cùng nhau đến chỗ Lãnh Hoài Cẩn. 

“Vừa rồi em nói chuyện gì vậy? Sao lại phải tránh anh?” Lãnh Hoài Cẩn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo run rẩy của Thẩm Vị Ương hỏi. 

Tiêu Diễn cười khẩy khinh bỉ. 

Không phải vừa mới nói không lo, sao bây giờ lại hỏi nữa? 

Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn người đàn ông toát lên sự ghen tuông đầy mình rồi nói: “Anh có thể bình thường được không, em và anh Phù Tô đang nói chuyện làm ăn, không có việc gì đâu.” 

Cô vẫn còn đang mang thai đứa con của anh đấy. 

Nếu như được thay đổi quyết định, liệu cô có còn nguyện ý chịu đau thêm lần nữa để sinh ra đứa trẻ này không đây? 

Diệp Phù Tô cũng không muốn Lãnh Hoài Cẩn cãi nhau với Thẩm Vị Ương, vì vậy anh ấy cũng giải thích: “Tổng giám đốc Lãnh, tôi chỉ coi Thẩm Vị Ương là em gái thôi, giữa bọn tôi thật sự không có gì cả.” 

Được hai người giải thích như thế, Lãnh Hoài Cẩn xấu hổ cảm thấy bản thân thật vô lý, lúc này nữ vương cũng bước đến. 

Đầu tiên bà ấy nhìn Vũ Bách đang trầm mặt theo sau Thẩm Vị Ương: “Hôm nay tôi sẽ dùng hỏa hình để đưa ra lời giải thích, tôi hy vọng linh hồn của người đã khuất có thể được yên nghỉ.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!