“Vậy Lãnh Diệp anh cũng nói chút gì đi, tôi cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em gái anh ấy, nói không chừng tôi nghe xong sẽ nhớ ra.”
Thấy Lãnh Tình cũng đồng ý nghe xong, Diệp Phù Tô thúc giục Lãnh Diệp nói nhanh chút.
Đối với nhà họ Diệp cùng với chuyện anh ấy đã từng làm trước kia, đều có một loại cảm giác tội lỗi rất nặng, tuy không phải là ý nguyện của anh ấy, nhưng anh ấy cũng
không tính là hoàn toàn vô tội.
Nếu em gái của Nhiếp Giang thật sự vì anh ấy mà xảy ra chuyện, anh ấy biết rõ là nên xin lỗi Nhiếp Giang để chuộc tội.
Lãnh Diệp mở miệng nói: “Lúc trước mẹ của Nhiếp Giang được chú Nhiếp nuôi ở bên ngoài, sau đó bị mẹ của Nhiếp Tuy phát hiện rồi bị đuổi ra khỏi thủ đô, cắt đứt liên lạc với chú Nhiếp, sau đó lập gia đình, còn sinh một đứa con gái, chính là Lý Ỷ em gái Nhiếp Giang.”
“Cha kế của Nhiếp Giang đối với anh ta rất tốt, hoàn toàn nuôi như con ruột của mình, mẫu thân nó cũng quyết tâm sống tốt, sau này Nhiếp Giang lớn lên thi đậu đại học Đế Đô, cả nhà đều rất vui mừng, hơn nữa lúc đó Lý Ý mới học trung học cơ sở, một cô bé mười ba tuổi, mười ba tuổi cũng không tính là nhỏ, cũng đã có suy nghĩ của
mình.”
“Lý Ý chưa từng rời khỏi trấn nhỏ đó, cộng thêm trên lớp có bạn học đi qua thủ đô, lúc trở về còn khoe khoang đủ thứ, nói thủ đô có bao nhiêu xa hoa, cuộc sống nơi đó chìm đắm vào trong xa hoa thú vui, một cô bé còn trẻ tuổi không chịu nổi loại này.”
“Nên đã mượn cơ hội đưa Nhiếp Giang đi đại học Đế Đô, Lý Ỷ cũng la hét muốn đi cùng, sau đó lại gây loạn ở nhà muốn học ở thủ đô, đúng lúc Nhiếp Giang nhận được
một khoản học bổng hậu hĩnh, giúp cô ta hài lòng về việc này, bảo cô ta đến thủ đô học trung học cơ sở, tuy mẹ Nhiếp Giang không muốn quay về thủ đô, nhưng vì tương
lai của con gái, cũng cảm thấy giáo dục ở thủ đô tốt hơn, rồi cùng chồng bà ấy thuê phòng ở lại, dùng số tiền học bổng còn lại của con trai mở một cửa hàng ăn sáng.”
Lãnh Tình phát hiện ra vấn đề: “Nhiếp Giang lấy được bao nhiêu học bổng, làm sao có thể vừa giúp em gái nhập học lại còn có thể mở cửa hàng ăn sáng cho cha mẹ,
những thứ này ở thủ đô ít nhất cũng phải một trăm vạn, nhất là trường học, bọn họ không có hộ khẩu ở thủ đô, còn muốn tìm trường học nhét người vào, đây không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng mà lúc đó Nhiếp Giang lấy đâu ra cách?”
Lãnh Diệp thở dài nói: “Lúc đó nếu anh ấy cảnh giác như em thì tốt rồi, nhưng Nhiếp Giang khi đó, chẳng qua chỉ là một tân sinh viên ở một nơi nhỏ thi đỗ đại học mà
thôi, nói khó nghe một chút là, khi đó Nhiếp Giang chưa từng trải nghiệm cuộc sống, tiền và lợi ích tự dưng đưa tới cửa, chỉ cảm thấy vui mừng, làm sao còn có tinh thần suy
nghĩ có phải là cạm bẫy gì hay không.”
“Mẹ của Nhiếp Tuy nghe tin Nhiếp Giang thi đỗ đại học Đế Đô, ngày đó nhìn thấy anh ta và mẹ của anh ta, lòng nổi lên nghi ngờ, sau khi quay về điều tra một chút, biết tiểu tam bị mình đuổi năm đó đi vậy mà còn sinh ra con trai, mà hiện tại nghiêm trọng hơn là, đứa con trai của tiểu tam này lại đến học ở đại học Đế Đô.”
“Bà ta lo lắng Nhiếp Giang đến thủ đô là muốn đoạt tài sản, hơn nữa chú Nhiếp vẫn nhớ mãi không quên mẹ của Nhiếp Giang, cho dù là xuất phát từ sự ghen tị của phụ nữ hay là lợi ích lâu dài, khi đó bà Nhiếp đã để mắt tới bọn họ, cổ ý cho bọn họ một chút lợi ích, muốn đối phó bọn họ.”
Bà Nhiếp là mẹ của Nhiếp Tuy, nếu bà ta làm lớn chuyện, thì không có khả năng Nhiếp Tuy sẽ không biết, thậm chí rất có thể là đồng lõa.
Lãnh Tinh nắm chặt hai tay, không biết còn dũng khí tiếp tục nghe nữa.
Nhưng Lãnh Diệp lại bắt đầu nói nhiều như vậy, không có khả năng dừng lại vào lúc này.
“Cuộc sống xa hoa ở trên đất thủ đô rất nhanh đã làm cho gia đình này xảy ra biến hóa long trời lở đất, trước kia mẹ của Nhiếp Giang là tiếp viên trong vũ trường, về sau lại bị ông Nhiếp nhìn trúng mang đi, trước đó cũng đã yêu mấy người không tốt.”
“Sau khi đến thủ đô bà ta đều cho rằng cuộc sống đã ổn định lại, vậy mà những người tình trước đó trước kia lại lục tục tìm tới cửa, những người này đều có chút quyền thế, bà ta căn bản không đắc tội nổi, chỉ có thể nhẫn nhịn cố gắng không để cho chồng của mình phát hiện, nhưng giấy không gói được lửa, có ngày về đến nhà chồng của
bà ta nhìn thấy bà ta bị một người đàn ông khác bắt nạt, trực tiếp đi lên đánh nhau với người đàn ông kia, sau đó người đàn ông kia bị đánh trọng thương mà phải nhập viện, chồng của bà ta cũng bị cảnh sát mang đi.”
“Mẹ Nhiếp Giang không biết phải làm sao bây giờ, đành phải đi đến trường học tìm Nhiếp Giang, quyết định nói tất cả mọi chuyện nói cho Nhiếp Giang, có lé là hạt giống oán hận cũng được chôn xuống vào lúc đó.”
Diệp Phù Tô nghe thế sắc mặt cũng thay đổi: “Cho nên tôi thì sao, bên trong câu chuyện tôi đảm nhiệm vai trò gì.”
Nếu Nhiếp Giang tan cửa nát nhà thì anh ấy đóng vai trò gì trong câu chuyện.
Nếu như anh ấy cũng như thế mà ép một người trẻ tuổi vốn sạch sẽ như vậy, biến anh ta thành như bây giờ, anh ấy thật sự muốn lấy cái chết tạ tội.
Anh ấy cũng không phải súc sinh như Phù Tô và Diệp Tu Ly, anh ấy không chịu nổi nghiệt nợ như hủy hoại cuộc đời người khác.
Lãnh Diệp nói tiếp: “Bên đồn cảnh sát bị bà Nhiếp động tay động chân, cần có người làm bảo lãnh mới có thể cứu người ra, mà người bảo lãnh gia đình bọn họ tìm được
cần một trăm vạn. Người giúp bà Nhiếp liên hệ với đám người này là Nhiếp Tuy, đối với việc làm của mẹ mình anh ấy biết được bao nhiêu, đều đã không quan trọng, quan trọng là, anh ấy nối giáo cho giặc, Nhiếp Giang sẽ không bỏ qua cho anh ấy.”
“Khi đó Niếp Giang còn chưa nghĩ muốn đi tìm ông Nhiếp, anh ta chỉ muốn cứu người cha dượng của anh ta trước, người đàn ông thành thật này vẫn luôn đối xử với anh ta như con ruột, thậm chí đối với anh ta còn tốt hơn đối với Lý Ý, trong lòng Nhiếp Giang chỉ có một người cha này, cho nên anh ta sẽ không đi nhận ông Nhiếp là người cha có cùng huyết thống với mình”
“Vì cứu ông ấy, Nhiếp Giang đi khắp nơi làm việc kiếm tiền, còn bị bà Nhiếp dẫn dắt sờ được một ít công việc đen tối, tiền nhanh nhưng rất nguy hiểm, hơn nữa lại còn