”Nhất định có thể mang thai mà.”
a nghĩ tới bọn họ lại sắp có thêm một em bé, trong mắt Lãnh Hoài Cẩn không che giấu nổi hưng phấn.
Trước đó lúc cô sinh con, anh không thể ở bên cạnh cô chính là điều khiến anh tiếc nuối. Lần này nếu như cô đã mang bầu, anh nhất định cố gắng đền bù cho cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô giống như không hăng hái lắm, anh cũng dần dần tỉnh táo lại, vẫn là đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.
“Vị Ương, có phải em không muốn đứa bé này hay không?”
Thẩm Vị Ương vốn dĩ mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, nghe anh nói như vậy liền cả kinh mở mắt, khó hiểu nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại nói như vậy, có lúc nào em nói
không muốn có con sao?”
Lãnh Hoài Cẩn đưa tay lên xoa tóc cô, tự mình an ủi: “Không muốn cũng không sao. Đợi lần này về nước, anh đi hỏi thử Trác Thính Phong, làm thế nào để sảy thai nhưng ít tổn thương cơ thể nhất, sau đó anh cũng sẽ buộc garô. Sau này tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”
Dù sao thì bọn họ đã có nhiều con như vậy, cũng không thiếu đứa bé này, anh cũng không nó để Vị Ương chịu tội.
Vốn là nghĩ như vậy, nhưng sảy thai cũng sẽ tổn thương cơ thể, vậy thì không bằng sinh ra.
Thế nhưng nếu như cô không muốn thì không cần đứa bé này cũng được.
Mặc dù nhà họ Lãnh không thiếu tài nguyên, thế nhưng thêm một đứa bé, chung quy Vị Ương cũng phải tiêu hao thêm một phần sức lực, mà địa vị của anh ở trong lòng
Vị Ương cũng sẽ phải lùi về sau một bước.
Không sinh cũng tốt.
Anh nghĩ trong lòng như vậy.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã thuyết phục bản thân rằng mình không muốn đứa bé này.
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ này của anh, giống như đã đoán được anh đang suy nghĩ gì trong lòng, không nhịn được cười nói: ”Em có nói không sinh sao?”
“Em đừng suy nghĩ lung tung, đứa bé có thì cũng có rồi. Nếu như khỏe mạnh thì chúng ta sinh ra cũng được.”
Nói thế nào cũng là một sinh mạng nhỏ, nếu có rồi thì cô sẽ không đi phá thai đâu.
“Nhưng mà một đứa này là đủ rồi, có nhiều con hơn nữa em sợ bản thân ăn không tiêu, quan tâm không tới. Sau khi về nước, anh lập tức đi buộc garô, đã nghe
chưa?”
Cô bằng lòng sinh đứa bé này ra khiến Lãnh Hoài Cẩn rất hào hứng, anh vốn dĩ không để ý đến chuyện buộc garô.
“Em yên tâm, lần sau sẽ không để em mệt mỏi nữa.” Anh kích động nắm chặt tay Thẩm Vị Ương, có chút chờ mong cuộc sống sau khi về nước: “Lần này anh nhất định chăm sóc mẹ con em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để em chịu một chút ấm ức nào.”
“Nhớ kỹ đó, mau đi mua que thử thai đi. Đợi đến lúc chắc chắn có con thì anh hằng nói những chuyện này.” Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đột nhiên có chút tính trẻ con này, kêu anh mau đi mua que thử thai cho mình.
Bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, lỗ như không có mang thai thì sao?
Lãnh Hoài Cẩn hào hứng ôm cô hôn lấy hôn để, sau đó mới đi ra ngoài tìm mua que thử thai.
Thẩm Vị Ương bị anh náo loạn như vậy, cũng không còn buồn ngủ nữa, rời giường rửa mặt thay quần áo.
Đợi đến lúc chỉnh trang xong thì điện thoại di động vang lên, là nữ vương gọi đến.
“Chiều hôm nay lúc ba giờ, tôi sẽ cho người đón hai người đến đài tế nhìn kết cục của Diệp Tu Ly.”
Sau khi nói xong bà ấy liền cúp máy, giọng nói mệt mỏi nghe có vẻ không hào hứng lắm.
Thẩm Vị Ương cũng không để ý đến tâm trạng của loại người này. Sau khi gửi tin nhắn thông báo nội dung cuộc điện thoại cho Lãnh Hoài Cẩn biết liền rời khỏi phòng ngủ, xuống dưới lầu tìm Vũ Bách.
Vũ Bách đang dùng cơm, thấy cô đi xuống thì lập tức đứng dậy nhìn cô, hỏi: “Chị, bà ấy đã thông báo tin tức với chị sao?”
Thẩm Vị Ương ngồi xuống đối diện với cậu ấy, gật đầu: “Bà ấy nói lúc ba giờ chiều, đến lúc đó sẽ có xe tới đón chúng ta.”
Vũ Bách không yên tâm: “Tự chúng ta lái xe đi, em không tin được bà ấy.”
Đối phương là bà ngoại của cậu ấy, cậu ấy vẫn còn sợ bà ấy sẽ hại mình. Ở chỗ nữ vương, Vũ Bách nhất định phải chịu uất ức rất lớn, tích lũy rất nhiều thất vọng mới có
cảm giác phòng bị như vậy, Thẩm Vị Ương nhìn thấy như thế thì rất đau lòng.
“Được, vậy chúng ta tự lái xe đi. Để chị kêu Chris qua đây dẫn đường cho chúng ta.”
Vũ Bách gật đầu, lúc này mới yên tâm ăn thức ăn trong đĩa của mình.
Cậu ấy vừa ăn vừa nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Chị, chị đừng trách em vui buồn thất thường, cẩn thận quá mức. Em thật sự không tin được bà ấy.”
“Chị tin không? Chỉ khi ở chỗ của chị, em mới dám ăn nhiều thứ như vậy. Lúc ở hoàng thất, em vẫn luôn lo rằng trong thức ăn có độc, cho nên em đều ăn loại thức ăn nhanh có bao bì đóng gói này.”
Mặc dù hoàng thất còn có những người thân kia, thế nhưng cậu ấy chỉ tin tưởng vào Thẩm Vị Ương là người sẽ không hại cậu ấy.
Thẩm Vị Ương nhìn cậu ấy như vậy thì đau lòng, đặt miếng bánh mì vừa mới phết vào trong đĩa của cậu ấy: “Vậy thì ăn nhiều một chút. Em ăn bao nhiêu, chị cũng nuôi
nổi em mà.”
“Đúng rồi, ngày hôm qua anh rể em nói với em chuyện học đại học, em suy nghĩ thế nào rồi, định đi đâu?”
Vũ Bách gật đầu: “Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ học đại học ở Đế Đô, ở lại Đế Đô bảo vệ hai người. Mặc dù Ám Dạ có lẽ thích hợp với em hơn, thế nhưng anh rể nói đúng, Cửu Lậu Ngư không có tiền đồ gì. Ở tuổi của em vẫn là cần đi học nhiều hơn, nếu không đi tới Ám Dạ cũng chỉ có thể làm một sát thủ không có đầu óc.”
Vũ Bách có thể nghĩ như vậy khiến Thẩm Vị Ương rất vui vẻ: “Vậy em xem thử bản thân có hứng thú với chuyên ngành gì? Đến lúc đó kêu anh rể em sắp xếp giúp em,
muốn học cái gì thì học cái đó. Tài trợ hàng năm của Lãnh thị cho đại học Đế Đô nhiều như vậy cũng không phải cho không, chỉ cần em đạt yêu cầu bài kiểm tra nhập học thì có thể sắp xếp cho em vào đó.”
Vũ Bách suýt chút nữa bị nghẹn: “Còn có bài kiểm tra nhập học sao?”
Thẩm Vị Ương cười nói: “Đương nhiên là có rồi, nhưng mà em không cần lo lắng. Chị có thể tìm giáo viên phụ đạo cho em, chỉ là một ít kiến thức bình thường về tố chất tâm lý cơ bản, rất dễ vượt qua.”
Những sinh viên được gia tộc làm cổ đông của đại học Đế Đô sắp xếp vào như Vũ Bách không giống với những sinh viên thi đại học kia.
Như vậy tương lai của Vũ Bách sẽ chỉ có thể dốc sức ở Lãnh thị, tương đương với việc dự thính ở đại học Đế Đô.
Mặc dù tương lai của sinh viên kiểu này nhìn qua giống như bị định đoạt một chỗ, rất mất tự do. Thế nhưng doanh nghiệp lớn như Lãnh thị không biết có bao nhiêu
người chen lấn tới rách đầu cũng không vào được, sinh viên bình thường chỉ có thể hâm mộ.
Vũ Bách sợ như vậy sẽ không công bằng gây thêm phiền toái cho Lãnh Hoài Cẩn, bèn hỏi Thẩm Vị Ương làm như thế có phải không thỏa đáng hay không? Trên thủ tục có thể xảy ra vấn đề gì hay không?