“Trường Đình, hiện giờ em không sao, anh không cần lo.”
“Cũng không cần anh đến đó đúng không?”
Không cần Thẩm Vị Ương nói rõ, Cố Trường Đình cũng biết chắc hẳn hiện giờ cô đang ở cạnh Lãnh Hoài Cẩn, cho nên anh ta không thể quấy rầy.
Cho dù biết cô tiếp cận Lãnh Hoài Cẩn là có mục đích, Cố Trường Đình cũng không thể yên tâm hoàn toàn.
Thẩm Vị Ương nghe xong câu nói buồn bã của anh ta thì trong lòng rất khó chịu: “Xin lỗi Trường Đình, em..”
“Có gì mà xin lỗi chứ?” Cố Trường Đình bất đắc dĩ cười khổ: “Vị Ương, không ai quy định, người em thích nhất định phải thích em, em không hề nợ anh.”
Thực ra anh ta đều hiểu mấy đạo lý đó, chỉ là có đôi khi không kiềm chế được nên đau lòng mà thôi.
“Được, em cứ chăm sóc cho anh ta, nếu chuyện này đã xảy ra thì em cứ thuận theo tự nhiên, nhân bây giờ mà bồi dưỡng tình cảm với anh ta.”
Dặn dò xong, Cổ Trường Đình cúp điện thoại.
Anh ta rất ít khi chủ động cúp điện thoại với cô, hẳn là hiện giờ trong lòng rất buồn bã.
Thẩm Vị Ương cầm điện thoại, trong lòng có hơi buồn phiền.
Cho đến khi Vệ Trạch đi tới: “Mợ chủ, cô đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ về nhà trước đã, cậu chủ bị thương rất nặng, ít nhất phải phẫu thuật cả đêm.”
Nghĩ đến lúc bị cuốn vào dòng nước, Lãnh Hoài Cẩn bị thương nặng suýt ngất xỉu nhưng vẫn cố gắng đã tảng đá cho cô, trong lòng Thẩm Vị Ương rất rối loạn.
“Tôi nhờ bạn tới đưa bọn trẻ về, tôi sẽ ở lại đây chờ anh ta.”
Nói xong, cảm thấy dường như mình làm vậy có vẻ là vẫn còn yêu anh, Thẩm Vị Ương lại bổ sung thêm một câu.
“Anh ta đã cứu tôi, tôi không muốn nợ anh ta.”
Cứ như vậy, Mộ Thanh Hoan đến đón bọn trẻ đi, cô canh bên ngoài cửa phòng phẫu thuật cả đêm, đến khi trời sắp sáng, ca phẫu thuật của Lãnh Hoài Cẩn mới kết
thúc.
Tính mạng không sao, nhưng…
“Vì nhiều nguyên nhân, có lẽ sau này Hoài Cẩn không thể đi được nữa.”
Trác Thính Phong ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thấy Thẩm Vị Ương thì thở dài một hơi.
Vẻ hồng hào trên mặt Thẩm Vị Ương dần dần nhạt đi, cô nắm chặt vạt áo: “Sao, sao lại như vậy, vậy, vậy còn cách nào, không có cách nào cứu văn sao?”
Vẻ mặt Trác Thính Phong nghiêm túc nhìn cô: “Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào số phận, nếu như chăm sóc tốt, có lẽ rất nhanh là có thể đứng dậy, nhưng nếu xui xẻo,
có lẽ cả đời..”
Nói đến đây, Trác Thính Phong không nói tiếp nữa, dường như là không chịu nổi.
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn được chuyển vào phòng bệnh SVIP, Trác Thính Phong cũng sắp xếp cho Thẩm Vị Ương một giường để chăm bệnh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi để y tá xử lý những vết trầy xước nhẹ trên người, Thẩm Vị Ương nằm trên giường chăm bệnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ của
người đàn ông đối diện mà trong lòng đau nhói từng cơn.
Tại sao lại cứu tôi?
Bốn năm trước chỉ mong giết được tôi, bốn năm sau lại giả vờ nặng tình làm gì?
Cảnh tượng bốn năm trước cô đi tìm Hà Sở, bị anh bỏ rơi, sau đó rơi xuống biển, cùng với cảnh tượng anh bảo vệ mẹ con cô vừa rồi cùng giao nhau, Thẩm Vị Ương cực kỳ đau lòng, đầu đau đến nhức nhối.
Sau đó nắm chặt chăn, quay lưng lại với người đàn ông.
Thẩm Vị Ương, đừng mềm lòng.
Lần này mày trở về là vì tủy của A Nặc, sau khi cứu được A Nặc, mày sẽ cùng bọn trẻ rời đi, vĩnh viễn không có bất kỳ liên quan gì đến người đàn ông này.
Đừng giẫm lên vết xe đổ.
“Chị Vị Ương, cô đang ở đâu, xảy ra chuyện rồi.”
Vì trải qua chuyện con bị bắt cóc và một vụ nổ lớn đến vậy, Thẩm Vị Ương bấc giác ngủ thiếp đi cho đến trưa ngày hôm sau mới dậy.
Vừa tỉnh dậy, mở điện thoại lên mới nhìn thấy điện thoại mình đã bị các đồng nghiệp chung phòng làm việc nhắn đến cháy máy.
Cô chậm rãi xuống giường, vì vừa mới ngủ dậy nên giọng có hơi khàn khàn: “Sao vậy Tiểu Ngải, từ từ nói.”
Ngải Lan: “Là tấm poster chính mà cô chỉnh cho Đát Kỷ chibi, có người nói cô đạo của Sophia, đã gửi thư luật sư cho TX rồi.”
Đạo Sophia?
Thẩm Vị Ương cong môi cười khẩy.
Đúng là thú vị.
Ngải Lan: “Chị Vị Ương, chúng ta nên làm sao đây? Fan của Sophia đã tẩy chay Huy Chương Vinh Quang của chúng ta trên mạng.”
Fan của nghệ sĩ ảnh gốc nổi tiếng này cũng khá ăn khớp với người dùng mục tiêu của Huy Chương Vinh Quang ở một mức độ nào đó.
Giờ lại xảy ra chuyện đạo nhái, có lẽ bọn họ sẽ mất một lượng lớn người chơi.
Đến lúc đó thì làm sao mà thử bản beta.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngải Lan, Thẩm Vị Ương mở Weibo, nhìn thấy trên danh mục tìm kiếm hàng đầu có một mục “#Mẹ đã đầu Liên Ninh đạo nhái#“, sau khi
nhấn vào, trong đó toàn là lời mắng mỏ.
Thậm chí có người còn bắt đầu đào lại quá khứ đen trước đây của cô để chứng minh nhân phẩm của cô tệ.
“Tôi đã sai người đi điều tra, nhất định sẽ cho em một câu trả lời.”
Lãnh Hoài Cẩn giật điện thoại di động khỏi tay cô, không để cô đọc những tin tức dơ bẩn này nữa.
Giường của anh cạnh giường chăm bệnh của cô, giơ cánh tay dài ra là có thể dễ dàng lấy đi điện thoại của cô.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhớ tới ra mình ở đây để chăm sóc anh.
Kết quả là bản thân mình lại ngủ rất lâu.
Nhưng khi cô định mở miệng hỏi thăm đến vết thương của anh thì nhìn thấy trên cánh tay mình có một lỗ kim. Vẻ mặt cô thay đổi, lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Tôi ngủ lâu như vậy là do anh tiêm thuốc gì đó cho tôi sao?”
Cô nói mà, từ trước tới giờ cô luôn ngủ không sâu giấc, sao đột nhiên lại ngủ lâu như vậy.
Lãnh Hoài Cẩn thở dài: “Em ngủ không yên, tôi cũng hết cách, bèn kêu Thính Phong tiêm cho em thuốc an thần.”
“Vị Ương, tôi không có ý xấu, em đừng giận được không?”
Em đừng giận được không?
Lúc nói lời này, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, giống như nước, có thể chứa đựng tất cả.
Nhưng cũng rất hèn mọn.
Lãnh Hoài Cẩn kiêu ngạo lạnh lùng ngày nào mà lại có ngày hèn mọn trước mặt cô như vậy?
Thẩm Vị Ương nghi ngờ liệu có phải mình nhìn nhầm rồi không.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Khi đợi anh trước cửa phòng phẫu thuật, cô vẫn không nghĩ ra mình nên đối mặt với anh như thế nào.
“Vị Ương, nếu em không có việc gì thì về đi, tìm Cố Trường Đình, tôi sẽ không giành con với em, sau này con có nhớ tôi thì em đưa chúng đến thăm là tôi thỏa mãn
rồi.”
Vào lúc cô đang im lặng, anh lại cất tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!