“Tôi nghe nói Nhiếp tiên sinh đã kết hôn, sao bây giờ còn có thời gian chú ý đến người phụ nữ khác, vợ anh không ngại sao?”
Lục Vân Sâm nhịn xuống xúc động muốn đánh người khi nghe thấy giọng điệu chế giễu của Nhiếp Giang.
Nhiếp Giang này cũng không phải loại tốt lành gì, tuy rằng đã kết hôn, nhưng niềm vui lớn nhất của anh ta là đùa cợt với phụ nữ đã có chồng, anh cũng không muốn em
gái mình bị loại người này dòm ngó đến.
Trong mắt Nhiếp Giang lướt qua một tia khác thường, sau đó thuận tiện nhìn Lục Vân Sâm cười nói:
“Tôi đã quên, Thẩm tiểu thư vẫn là em gái của Lục thượng tá. Ngài Lục đây là nhân tài phong độ nhẹ nhàng, nói vậy em gái ngài cũng nhất định là một đại mỹ nhân xinh
đẹp tuyệt trần, chim sa cá lặn. Tôi ở lễ hội giao lưu văn hóa cũng chỉ mới gặp được vài lần, chỉ là cô ấy đã hoa có chủ, viên minh châu nước A này cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta cả.”
Lục Vân Sâm cười lạnh hai tiếng từ chối cho ý kiến:
“Em gái ta cùng em rể ta tình thâm ý trọng, tất nhiên em ấy sẽ xem thường nam nhân khác.”
Nhiếp Giang khẽ gật đầu, ánh mắt của anh ta lại dừng ở trên trường đấu thủ khổng lồ phía dưới, vui sướng cười nói:
“Sau hôm nay có lẽ sẽ khác rồi, dù sao khi phụ nữ cô đơn cũng rất khó để từ chối một người đàn ông tốt.”
Ý anh ta là hôm nay Thẩm Vị Ương sẽ phải thủ tiết, đến lúc đó hắn có thể thừa dịp mà vào. Là chủ tịch của một quốc gia, anh ta không hề sợ xấu mặt chút nào.
Sắc mặt của ba người Lãnh Diệp, Lục Vân Sâm còn có Lãnh Sùng không thể nào khó coi hơn được nữa.
Mộ Vân ngồi bên cạnh Tiêu Diễn nghĩ thế nào cũng không hiểu được chuyện này, bèn đưa tay véo anh một cái ý bảo anh ta nói mấy câu giải vây.
Tiêu Diễn từ lâu đã không vừa mắt Thẩm Vị Ương, lúc trước cô cướp đi anh trai mình giờ lại cướp đi người con gái của anh ta. Bây giờ cô ta bị Nhiếp Giang xỉ nhục, anh
cũng không cảm thấy có gì khó chịu.
Nhưng bây giờ anh là người chồng nhị thập tứ hiếu*, Mộ Vân nháy mắt với anh ta một cái, anh tự nhiên hiểu ý vì vậy không dám từ chối giúp đỡ, anh bèn nói hai ba câu
dời đi đề tài, tùy tiện nói sang chuyện khác.
(*Nhị thập tứ hiếu: là tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo – Nghĩa đen ở đây là người chồng coi vợ là nhất)
Nhiếp Giang cũng rất nể tình hắn nên không nói thêm gì nữa, thật ra cũng xem như dừng lại ở đây, thực tế thì Tiêu Diễn đã cho hắn một bậc thang.
Lãnh Sùng sẽ không làm anh ta xấu hổ nếu anh ta biết bù đắp chỗ tốt, nhưng Lục Vân Sâm thì chưa chắc. Nghe nói anh ta sẽ ra tranh cử chức vị chủ tịch nước A nhiệm
kỳ tiếp theo. Tương lai nói không chừng anh ta mới là người cần tạo mối quan hệ nhất.
“Hôm nay Cáp Nhã không tới, mấy ngày nay tâm tình của cô ấy rất không ổn định lắm.”
Khi bọn họ ngồi xuống chờ Lãnh Hoài Cẩn xuất hiện, Chris không biết là cố ý hay vô tình mà nói về chuyện của Cáp Nhã. Thẩm Vị Ương trấn định hỏi:
“Là vì A Cẩn sao? Tuy rằng tôi không thích người dòm ngó chồng tôi, nhưng thực ra mà nói thì cô ta đối với A Cẩn vẫn rất để ý.”
Chris không nhìn ra cảm xúc dư thừa nào trên mặt cô, anh tiếp tục nói tiếp:
“Không phải cái này, mà là có rất nhiều quan chức chính trị cấp cao gần đây đã liên tiếp xảy ra chuyện. Cáp Nhã bị kích động một chút, những người này hình như có
chút quan hệ với Diệp Tu Ly. Mấy ngày nay Cáp Nhã luôn mơ thấy công chúa An Na nên tâm thần không yên, cô ấy có chút do dự không biết có nên nói ra chân tướng hay không.”
Thẩm Vị Ương giễu cợt nói:
“Cáp Nhã công chúa vẫn là nên để cho Minh Triết bảo vệ thân thể cô ta thì hơn, dù sao tôn nghiêm hoàng thất vẫn lớn hơn hết thảy mà.”
Chris do dự một thời gian, ấp úng nửa muốn nói nửa thôi. Thẩm Vị Ương biết hắn đang hoài nghi cái chết của những quan chức cao cấp kia có quan hệ với mình, nên
cô ngồi bên cạnh hắn giả vờ bình tĩnh cũng không nói thêm gì.
ra.
Theo tiếng trống vang lên, thú dữ được thả ra. Cô lập tức đứng lên khỏi vị trí của mình, vịn lan can phía trước nhìn xuống, chỉ nhìn thoáng qua hai chân cô đã mềm nhũn
Đây là một con quái vật vừa giống tê giác nhưng lại vừa giống sư tử. Nó giống như con chuột khổng lồ lúc trước nàng nhìn thấy ở vùng đất hoang hình như nó đã trải
qua biến dị. Móng vuốt của nó không chỉ lớn mà còn mang theo gai thịt, một cái tát đập xuống giống như là một khối sắt đóng đinh vậy.
“Đây là Huyết Sư! Thú dữ trong trận chung kết quả nhiên là nó!”
Công tước Tra Tư Nhĩ vừa tới, lúc ông nhìn thấy Huyết Sư thì không ngoài ý muốn mà chắc chắn. Cháu gái nhỏ ông dắt theo ngước nhìn ông ta khó hiểu hỏi:
“Ông nội, cái gì là Huyết Sư ạ?”
Tra Tư Nhĩ nhìn thẩm Vị Ương đội mũ lưỡi trai, dung mạo đã trở nên gần giống với trước kia, ông nói:
“Là một loại thú dữ biến dị rất hung hãn, cũng là súc sinh của tên Diệp Tu Ly kia nuôi dưỡng, loại động vật này không chỉ lực công kích mạnh, mà quan trọng hơn là
ngửi thấy mùi máu là sẽ hưng phấn, nếu nó không cắn đến khô kiệt giọt máu cuối cùng của con mồi thì sẽ không từ bỏ săn bắn. Nhất là đôi móng vuốt của nó, gai thịt phía trên rất sắc nhọn, tốc độ của nó cũng rất nhanh, là thợ săn trời sinh.
“Tay của Thẩm Vị Ương nắm chặt lan can, cô nhìn chằm chằm lối vào bên kia, A Cẩn của cô, sẽ từ nơi đó đi ra.
Noãn Noãn nhìn bộ dạng cả người Thẩm Vị Ương phát run, cảm thấy có chút kỳ quái, cô bé kéo Tra Tư Nhĩ hỏi:
“Ông nội, chị này sao lại run rẩy như vậy? Cô ấy là Chiêu Chiêu đúng không, nhưng sao cô ấy lại không giống, Chiêu Chiêu càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, Noãn Noãn cũng sẽ ngày càng xinh đẹp hơn sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Tra Tư Nhĩ bế cô bé lên, bảo cô im lặng một chút.
“Noãn Noãn ngoan ngoãn, hiện tại ở đây cần an tĩnh, đứa nhỏ nói chuyện sẽ bị người ta ném xuống đó.”
Người nước Y không có nhiều kiêng kỵ như vậy, mặc dù những nơi như trường đấu thủ đẫm máu, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy đưa con cái tới đây có gì sai. Nhìn
Huyết Sư ở dưới sân, Ôn Noãn cũng cảm thấy ó chút ghê sợ, nhưng bị ông nội uy hiếp như vậy, cô bé chỉ dám ôm cổ ông nội không dám nói thêm lời nào.
lai.
Thẩm Vị Ương nhìn chăm chú vị trí của một lối vào khác, đợi Lãnh Hoài Cẩn đi ra, tim cô đập thình thịch không thoải mái. Khi Lãnh Hoài Cẩn bước ra, anh đột ngột dừng
Đó có phải là A Cẩn không? Làm sao người đàn ông hốc hác với thân hình gồ ghề và những vết sẹo chằng chịt trên người kia lại có thể là A Cẩn của cô được.
Làm thế nào mà A Cẩn lại trở thành dáng vẻ như thế này, nhìn anh vô cùng hốc hác, toàn thân lộn xộn. Một người thích sạch sẽ và bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ như vậy đã biến thành một mớ hỗn độn như vậy từ lúc nào. Thẩm Vị Ương nắm chặt tay vịn lan can, trên mặt cô nước mắt rơi giàn giụa. Làm thế nào mà điều đó lại xảy ra được
chú.
Lãnh Hoài Cẩn tựa hồ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, nhưng anh không chút cảm xúc liếc qua, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên người Lãnh Xung.
Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, suy nghĩ đầu tiên của anh là phải bảo vệ cô. Sao người này lại ngu ngốc thế. Thẩm Vị Ương bật khóc.
Đứng bên cạnh cô, Tra Tư Nhĩ an ủi:
“Thực ra còn tốt hơn mong đợi. Anh ấy thấy cô khóc như vậy sẽ không vui đâu.”
Ít nhất bây giờ Lãnh Hoài Cảnh còn có cơ thể khỏe mạnh. Nếu là một người bình thường, đừng nói gì đến việc chân tay lành lặn, ngay từ ngày đầu tiên bước vào trường
đấu thủ đã bị dã thú xé xác rồi, giống như Thẩm Kiệt vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!