“Me! Me!”
Khi Thẩm Vị Ương trở về khách sạn, Tử Niệm và A Nặc đều được đón tới đây, thấy cô trở về, bọn chúng lập tức lao vào vòng tay của cô và vội vàng gọi mẹ. Cảm giác đã
lâu không gặp, cô cảm thấy hai đứa trẻ gầy đi trông thấy, cô ôm chúng vào lòng và ân cần xoa đầu bọn chúng.
Lãnh Diệp cũng đã dọn dẹp căn biệt thự của mình, anh còn bảo Thẩm Vị Ương đưa mấy đứa nhỏ đến ở để tiện bảo vệ, dù sao chỗ bọn họ đang ở đây cũng là khách sạn của nước Y. Thẩm Vị Ương gật đầu, cô đi vào gặp Y Y, sau khi dỗ dành con bé, ổn định lại mọi việc, cô mới trở về thu dọn đồ đạc.
Yến Hồi nói với cô khi cùng cô dọn dẹp:
“Nói chung là nếu em không đưa con bé ra ngoài, chỉ ở trong nhà thì lúc đầu thì tâm trạng con bé rất tốt, nhưng chỉ được hơn một tiếng, con bé bắt đầu hoảng sợ, la hét đòi gặp chị, vẫn là sau khi A Nặc và Niệm Niệm đến đây thì mới tốt hơn một chút.”
Bản thân anh ta cũng có chút thất vọng:
“Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng con bé này vẫn thân với anh trai và em trai hơn, anh họ của em gửi gắm tình cảm nhầm chỗ rồi!”
Thẩm Vị Ương cười cười an ủi anh vài câu, sau đó cảm ơn:
“Cảm ơn cậu đã trông nom đứa nhỏ, nếu không tôi thật sự không thể rời đi.”
Yến Hồi bất đắc dĩ nói:
“Chị dâu, chị đừng nói vậy, Y Y là cháu gái của em, đời này em không có khả năng có con, em xem con bé như con ruột của mình, con bé như vậy em cũng đau
lòng.”
Anh ta cũng rất thích trẻ con. Nhưng không còn cách nào, có một số chuyện quan trọng mà một gia tộc như bọn họ không thể chạm vào, khi anh ta lựa chọn Tùy Giản,
anh ta chưa từng nghĩ đến điều này. Dù sao nhà họ Tùy còn có Tùy Tố, anh ta cũng có những đứa cháu gái đáng yêu như vậy, cho nên anh ta cũng không có gì tiếc
nuối.
Lúc này Thẩm Vị Ương nhớ tới chuyện của anh ta và Tùy Giản, quan tâm hỏi:
“Vậy cậu và Tùy Giản lần này đến đây là để đăng kí kết hôn sao?”
Yến Hồi gật đầu, anh ta ngượng ngùng gãi gãi đầu đáp lại:
“Anh Giản rất tốt với em, em cũng thích anh ấy, em cũng nghĩ đến, cho dù anh Ngạn còn sống thì người cuối cùng em chọn có lẽ vẫn là anh Giản. Số phận con người luôn là như vậy, có người chỉ thích hợp làm bạn nhưng cũng có người nên làm người yêu cả đời.”
Tính cách của Yến Hồi hay trốn tránh, anh là một cậu chủ nhỏ không chững chạc, nhưng mà bây giờ lại có thể nói ra những lời như vậy, điều này khiến cho Thẩm Vị Ương vô cùng kinh ngạc. Bị Thẩm Vị Ương nhìn như vậy, Yến Hồi càng cảm thấy xấu hổ, cười nói:
“Thế nào, em còn không thể hiểu chuyện sao? Thật sự không phải em không hiểu đạo lý này, mà là bây giờ em đã thông suốt, anh Giản còn nói, muốn cùng em tổ chức lễ tưởng niệm cho anh Ngạn, mời những người hâm mộ còn nhớ tới anh ấy cùng đến tham gia.”
Lúc này Thẩm Vị Ương càng thêm kinh ngạc:
“Anh ta rộng lượng như vậy sao?”
Bây giờ cô cũng hiểu ra tại sao Yến Hồi có thể chấp nhận Tô Giản trong một thời gian ngắn như vậy. Một người yêu dịu dàng và mạnh mẽ là ước mơ của nhiều người.
Tùy Giản khoan dung đã làm rung động lòng người. Yến Hồi thật sự cảm động. Ngay từ đầu anh ta cũng không nghĩ Tùy Giản sẽ độ lượng như vậy:
“Thật ra anh Giản rất rộng lượng, anh ấy đã sớm đã nhận ra em thích anh Ngạn, em đã từng hỏi anh ấy có để tâm không, anh ấy chỉ nói mắt nhìn của em không tồi, anh Ngạn thật sự là một người đàn ông rất tốt.”
Tùy Giản độ lượng đã khiến Thẩm Vị Ương không thể không bội phục. Một người có thể chống đỡ một gia tộc lớn, ý chí thật sự không tầm thường.
Yến Hồi tán gẫu với cô một lúc, anh nói về chuyện Tùy Giản đã đưa bọn trẻ đi chơi, đều là những chủ đề nhẹ nhàng. Sau khi thấy tâm trạng của Thẩm Vị Ương tốt lên, anh suy nghĩ một lúc rồi nói ra một đề nghị rất quan trọng.
“Tử Niệm và A Nặc còn quá nhỏ, nhưng Úc Thời Phong đã lớn, nếu anh ta sẵn sàng giúp đỡ, có lẽ chúng ta có thể đưa Y Y trở về Trung Quốc sớm hơn.
“Úc Thời Phong”
Thẩm Vị Ương hơi nhíu mày, chỉ nói một câu:
“Cậu ta là cháu trai của Úc Nam Đình.”
Ý của cô rất đơn giản, cô không thể tin tưởng họ được. Nhà họ Diệp và Úc Nam Đình vẫn có thiên ti vạn lũ* quan hệ.
(*Thiên ti vạn lũ: ngàn mối tơ vò – mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.)
Hiện tại còn có tin đồn, Úc Nam Đình là con của người tình Diệp Tu Ly và ông cụ nhà họ Úc. Mặc dù Úc Nam Đình không còn nữa, nhưng cô cảm thấy Úc Thời Phong thật sự rất đáng thương, đứa bé tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chống đồ cả một gia tộc.
Nhưng cho dù vậy thì vì sự an nguy của con gái mình, cô cũng sẽ không giao con gái mình cho Úc Thời Phong. Ai biết được Úc Thời Phong có thông đồng với Diệp Tu Ly hay không.
Yến Hồi biết cô sẽ không tin Úc Thời Phong, trong lòng có chút khó xử, anh tự hỏi chính mình có nên đề cập đến chuyện này hay không. Nhưng vì Y Y, anh ấy do dự một lúc rồi nói tiếp:
“Hay là chúng ta để Úc Thời Phong đến đây trước xem thế nào, lúc Y Y ở trường Úc Thời Phong cũng có đến thăm con bé, em nhìn ra được con bé cũng rất thích cậu ta, Niệm Niệm cũng nói với em như vậy, em cảm thấy chúng ta có thể thử xem, em sẽ đi cùng bọn chúng, Úc Thời Phong cũng sẽ không làm được chuyện gì lớn.”
Với tình hình hiện tại của con gái mình, Thẩm Vị Ương không dám để cô bé rời khỏi tầm mắt của mình, chứ đừng nói đến việc đưa cô bé đến bên cạnh Úc Thời Phong. Thật ra đứa nhỏ Úc Thời Phong này, ngoại trừ khúc mắc về việc chủ của cậu ta thì cậu ta thực sự là một đứa trẻ ngoan.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Cô xoa xoa giữa lông mày, cảm thấy có chút mệt mỏi:
“Yến Hồi, tối nay cậu hãy ở lại với Lãnh Diệp, sau khi tôi đưa Y Y đi ngủ, cậu có thể trông chừng nó giúp thôi được không? Buổi tối tôi còn có việc muốn đi ra ngoài một chuyển.
Đã trễ như vậy còn có chuyện gì, không phải cô đã đi tìm Diệp Phù Tô rồi sao? Yến Hồi lo lắng nhìn cô hỏi:
“Chị dâu, chị có việc gì thế? Nếu chị gặp phải chuyện gì thì nhất định phải nói cho chúng tôi biết, A Cẩn không có ở đây, chúng tôi sẽ giúp anh ấy chăm sóc chị.”
Thẩm Vị Ương lắc đầu:
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, đồ đạc cũng đã thu dọn gần xong rồi, cậu giúp tôi khiêng xuống, tôi đi gặp Y Y bọn nó.”
Có một số việc chỉ mình cô mới có thể làm.
Mấy ngày kế tiếp sau khi cô dỗ Y Y xong thì đi ra ngoài, cho đến rạng sáng cô mới lặng lẽ trở về. Mà mấy ngày nay, một số người cấu kết với Diệp Tu Ly làm việc xấu
đều bị súng bắn tỉa giết chết. Hơn nữa ngày hôm sau đầu của bọn họ đều bị treo trước cửa sổ phòng của công chúa Cáp Nhã, Điều này đã gây náo loạn hai giới chính trị và
kinh doanh của nước Y.
“Em đã đi đâu vậy hả?”
Vào đêm hôm trước khi trận chung kết của đấu trường thú diễn ra, giống như mọi hôm này Thẩm Vị Ương cũng trở về rất muộn, cô mới vừa đi tới phòng khách, đèn
phòng đã bật sáng lên. Cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Vân Sâm đứng trước mặt cô, phía sau anh ta là ánh mắt phức tạp của Lãnh Diệp.
“Anh trai.”
Đồng tử của cô hơi co lại, hai tay cô theo bản năng siết chặt, tay phải hơi áp sát vào quần dài, dưới lớp quần áo lạnh lẽo là một khẩu súng lục càng lạnh hơn.
Lục Vân Sâm giơ tay lên với đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng anh cũng không muốn đánh nữa, anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, giọng nói run rẩy: