“Đây là cái gì thế?”
Thẩm Vị Ương dò hỏi sau khi Diệp Phù Tô đẩy một hộp gỗ đàn hương vô cùng tinh xảo đến trước mặt cô. Cô vừa mở ra thì nhìn thấy bên trong có một viên thuốc. Diệp
Phù Tô áy náy nhìn cô rồi nói:
“Tôi đã nhớ ra những chuyện khi người đó bám vào thân thể của tôi, Diệp gia có rất nhiều thuốc, lúc tôi kiểm tra thì phát hiện ra thứ này, không biết có thể giúp ích cho cô không, có lẽ nó có thể giúp cô từ từ khôi phục lại dung mạo trước kia, hoặc có lẽ không có ích lợi gì, nhưng mà cô yên tâm, tôi đã làm kiểm tra đo lường về thành phần của thuốc, thứ này chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến thân thể. Chiêu Chiêu, tôi không cầu xin cô tha thứ cho tôi, chỉ hy vọng lần này cô có thể tin tưởng tôi.”
Anh đã làm chuyện có lỗi với Thẩm Vị Ương nên lo lắng cô sẽ vì chuyện này mà không tin anh, không chịu uống viên thuốc này. Cô không nói thêm lời nào mà trực tiếp
cầm viên thuốc lên uống. Sau khi cô uống xong thì nhìn anh và nói:
“Cảm ơn anh, tôi tin tưởng anh, mặc kệ có ích hay không tôi cũng đều chấp nhận uống thử.”
Cô uống viên thuốc này chính là đồng ý tin tưởng anh. Tâm tình ảm đạm mấy ngày nay của Diệp Phù Tô cuối cùng cũng tiêu tan một chút:
“Cảm ơn, cảm ơn cô đã đồng ý tin tưởng tôi.”
Chuyện bị người khác bám vào thân thể rồi làm ra nhiều chuyện xấu này nếu nói ra ngoài sẽ bị người khác xem là chính mình làm chuyện xấu rồi tìm cớ nên anh thật sự
rất sợ Chiêu Chiêu sẽ không tin tưởng mình.
Thẩm Vị Ương nhìn ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì nên cô mở lời an ủi:
cá.”
“Chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của anh, tôi biết anh cũng chỉ là người bị hại thôi, sau này anh không cần tự trách nữa, mọi chuyện không liên quan gì đến anh
Bọn họ đều là những người bị đồ vật ở thế giới kia liên lụy, vốn dĩ là đồng bệnh tương liên*, nên không thể nói rõ là ai liên lụy ai.
(*Đồng bệnh tương liên: những người có cùng cảnh ngộ thì thương xót, giúp đỡ nhau.)
“Hôm nay tôi đến đây ngoại trừ xem xét tình trạng của anh thì còn muốn hỏi là anh có tìm được chứng cứ nào có thể kết tội Diệp Tu Ly hay không, ngày nào Diệp Tu Ly còn chưa chết thì ngày đó lòng tôi không thể nào yên bình được.”
Đối với tên súc sinh vô nhân tính như Diệp Tu Ly, nhất định bằng mọi cách cô phải kết tội ông ta để ông ta không được chết tử tế.
Mặc dù Diệp Phù Tô là cháu trai của Diệp Tu Ly, nhưng anh không có quan hệ tổ tiên với Diệp Tu Ly, hơn nữa sự tôn trọng duy nhất của anh là sự tôn trọng dành cho người lớn tuổi cũng đã bị sự vô tình của ông ta mài mòn hết.
Hơn nữa sau khi phải chịu đựng sự kích thích to lớn ngày hôm đó thì anh đã nhớ ra chuyện Diệp Tu Ly đẩy cha mẹ anh vào hố tuyết. Tâm trạng của anh bây giờ cũng
giống như tâm trạng của Vũ Bách ngày hôm đó. Anh chỉ muốn tự tay đâm chết tên khốn kia để báo thù cho cha mẹ mình.
Nhưng mà quá trình lại vô cùng khó khăn.
“Mấy ngày nay tôi đến Nội Các tìm ra được khá nhiều chứng cứ nhưng bên kia không có phản ứng gì, giống như bị nữ vương bệ hạ đè xuống vậy, xem ra thế lực của hoàng thất ở nước Y cũng không nhỏ như mặt ngoài, chỉ cần nữ vương bệ hạ không nói gì thì Nội Các có thể nhanh chóng kết án này rồi.”
sao?”
Thẩm Vị Ương sửng sốt
“Không thể trực tiếp đưa qua Nội Các sao? Chẳng phải hoàng thất là thùng rỗng kêu to à, các tập đoàn tài chính sau lưng hoàng thất cũng không thể tạo ra áp lực gì
“Là do tôi vô dụng.”
Diệp Phù Tô nhìn Thẩm Vị Ương tràn đầy áy náy.
“Tập đoàn tài chính lớn nhất ở sau lưng hoàng thất chính là Diệp gia chúng tôi, nhưng mà Diệp Tu Ly còn chưa chết nên rất nhiều người trong Diệp gia đều trung thành
với ông ta. Bọn họ muốn chờ ông ta đông sơn tái khởi*, mấy chú bác chung huyết thống ở bên chi thứ đều không phục tôi, cho nên những chứng cứ liên quan đến Diệp Tu Ly mà tôi có thể tìm được cũng rất hạn chế.”
(*Đông sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại hoặc người đã ẩn cư trở về gây dựng sự nghiệp.)
Trong lòng Thẩm Vị Ương có chút mất mát, nhưng cô vẫn vực dậy tinh thần để an ủi Diệp Phù Tô:
“Anh tự mình sống tốt là được, hiện tại tình huống ở Diệp gia nếu anh không muốn ở lại vậy thì đi đi, mặc dù ở nước Y tôi không thể giúp gì, nhưng ở nước A tôi có rất
nhiều nhân mạch, nếu anh có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi!”
Cô vỗ vai anh động viên và an ủi vài câu. Hai mắt Diệp Phù Tô nóng lên, anh há miệng như muốn nói gì đó. Nhưng cho đến khi Thẩm Vị Ương rời đi anh cũng chưa nói
thêm lời nào.
Có những lời nói nên giữ lại trong lòng thì hơn. Có rất nhiều chuyện cầu mà không được, thêm chuyện này nữa cũng không hơn bao nhiêu.
“Thẩm Vị Ương!”
Lúc Thẩm Vị Ương rời khỏi biệt thự của Diệp gia chuẩn bị lên xe thì Cáp Nhã ở phía sau gọi cô lại, có vài người bảo vệ đi theo sau lưng cô ta. Cô quay đầu nở một nụ cười trào phúng:
“Cáp Nhã công chúa, chuyện này là sao đây? Cô cho rằng chỉ vài tên vệ sĩ này thì có thể bắt ép được tôi sao?”
“Tất cả lui xuống đi.”
Cáp Nhã nói với đám vệ sĩ sau lưng, sau đó cô đi đến trước mặt Thẩm Vị Ương, kiêu căng nhìn cô ấy rồi nói:
“Tôi đến đây không phải để cãi nhau với cô, tôi đến để cho cô một lời khuyên.
gì.
“Vậy sao? Tôi đang lắng nghe đây.”
Thẩm Vị Ương buồn cười nhìn cô ta, trong mắt hiện lên một tia trào phúng. Không cần cô ta mở miệng, cô cũng đoán được vị công chúa điện hạ này muốn nói cái
Về phần tại sao cô không ngạc nhiên khi cô ta gọi cô là Thẩm Vị Ương là bởi vì người quen thuộc bạn nhất không phải là bạn của bạn mà chính là kẻ thù của bạn.
Lúc trước ở nước A, Cáp Nhã không đối phó với cô bởi vì cô ta nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn với Lãnh Hoài Cẩn, hơn nữa cô ta cũng biết được tình cảm của Lãnh Hoài Cẩn dành cho cô. Vì vậy cô sẽ không tin rằng Lãnh Hoài Cẩn có thể di tình biệt luyến* nhanh đến như vậy, anh ấy sẽ không vì một người phụ nữ mới quen chưa bao lâu mà
bước vào trường đấu thú.
*Di tình biệt luyến: chuyển tình yêu sang một người khác, yêu người khác, đổi đối tượng yêu đương.
Năm đó chính mắt Cáp Nhã đã nhìn thấy dì của mình bị nặn thành tượng gốm, đối với những chuyện kỳ lạ như thế này cô cũng đã nghe được từ lâu, cho nên cô mới có
thể nghĩ đến việc Thẩm Vị Ương đã thay đổi cơ thể của mình.
“Cô không ngạc nhiên vì sao tôi nhận ra cô à?”
Cáp Nhã có chút bực bội với bộ dạng thờ ơ này của cô, giống như là cô ta không xứng đáng làm đối thủ của cô ấy. Thẩm Vị Ương thật sự không coi trọng cô ta.
Trong mắt cô thì cô ta chỉ là một đứa trẻ hay gây chuyện mà thôi.
“Công chúa điện hạ có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn phải về nhà ăn cơm.”
Cô trả lời cho có lệ với cô ta.
Thật ra cũng không cô phải nói dối. Cô lo lắng cảm xúc của Y Y không ổn định nên muốn nhanh chóng trở về xem sao.
Cáp Nhã nghiến răng nghiến lợi tự mình giải thích:
“Bởi vì lúc ở trường đấu thủ kẻ giả mạo kia bị thú dữ xé xác nhưng mí mắt của anh A Cẩn thậm chí còn không nhúc nhích chút nào, chỉ làm ngơ nhìn cô ta bị mãnh thú
lôi đi ăn mất.”
A Cẩn gặp được Thân Khiết ở trường đấu thủ sao? Tâm tình của Thẩm Vị Ương có chút phức tạp. Đúng là cô rất chán ghét Thân Khiết, nhưng dù sao hiện tại cô ta cũng
đang sử dụng cơ thể của cô. Nghĩ đến việc cơ thể mà mình đã dùng hơn 20 năm cứ như thế bị thú dữ ăn mất thì trong lòng cô cũng có chút không thoải mái.
Cáp Nhã vẫn còn đang tự mình làm nhảm:
“Cho dù cô và anh ấy thật sự chia tay đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, anh ấy vì cô nên mới đi đến trường đấu thủ, còn kẻ giả mạo kia lại
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!