“Anh không cần áy náy, hiện nay đã là thời đại nào rồi, cho dù có tình một đêm cũng là chuyện bình thường. Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, may mà anh nói ra kịp thời,
nếu không tôi sợ sau khi kết hôn tôi sẽ biến thành người đàn bà chỉ biết oán hận mất.”
“Tố Tố, thực xin lỗi, tôi…”
“Không sao, nếu anh cứ tiếp tục áy náy như vậy, tôi sẽ rất xấu hổ, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi đi trước đây.”
Trong lúc chờ Lãnh Diệp đến, Liễu Hoài Xuyên thẫn thờ ngồi đối diện Thẩm Vị Ương, trong đầu anh vẫn luôn nhớ tới những lời Tùy Tố nói đêm hôm đó, trong lòng anh
vô cùng hụt hẫng.
Tuy rằng cô ấy cố gắng tỏ ra điềm tĩnh và hào phóng, nhìn sơ qua thì không hề có chút khổ sở nào, nhưng anh biết sao cô có thể không khổ sở. Một cô gái không hiểu
sao lại bị một tên khốn cướp đi sự trong trắng của mình, kết quả tên khốn kia còn không muốn phụ trách, nhất định trong lòng cô ấy khó chịu muốn chết.
Thẩm Vị Ương cũng đang nôn nóng bất an, cô phát hiện Liễu Hoài Xuyên đang ngẩn người, lập tức lo lắng hỏi:
“Anh Liễu, anh làm sao vậy, có phải ngày hôm đó Cố Văn Chu còn nói chuyện gì khác không? Anh không cần lo lắng cho tôi, nếu cô ta có nói ra điều gì thì anh cứ nói trực tiếp cho tôi, để tôi có thể yên tâm một chút, được không?”
Lúc nãy, Liễu Hoài Xuyên đã kể lại những lời Cố Vấn Chu đã nói trước khi chết cho cô nghe, phản ứng đầu tiên của cô chính là bọn nhỏ ở Đế Đô đã gặp nguy hiểm, cô
lập tức kêu Lãnh Diệp liên hệ Lục Vân Sâm để tìm hiểu rõ ràng.
Bây giờ cô vẫn đang đợi tin tức của Lãnh Diệp. Nếu Liễu Hoài Xuyên còn biết thêm gì khác, cô hy vọng Liễu Hoài Xuyên có thể nói hết sự thật cho cô biết, để cô còn có
chút niềm tin, thay vì kinh hồn táng đảm* mà cái gì cũng không biết.
(*Kinh hồn táng đảm: sợ hãi, kinh sợ hết hồn, lo lắng trong sợ hãi.) “Không phải, tôi chỉ đang nghĩ tới chuyện riêng của mình.”
Liễu Hoài Xuyên phủ nhận, anh cũng không biết nói với cô thế nào về chuyện giữa anh và Tùy Tố. Chuyện liên quan đến sự trong sạch của con gái nhà người ta, anh không thể nói với Thẩm Vị Ương được.
Thẩm Vị Ương cũng đã sớm biết chuyện, cô hỏi:
“Anh đang nghĩ chuyện về Tố Tố sao, mấy ngày nay tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm, tối hôm qua tôi đến gặp cô ấy, cô ấy uống say nên đã kể hết cho tôi nghe.”
Liễu Hoài Xuyên sửng sốt, sau đó có chút áy náy hỏi:
“Có phải cô ấy rất khổ sở không?”
Thẩm Vị Ương gật đầu:
“Đúng vậy, cô ấy vô cùng khổ sở, nhưng anh cũng không làm gì sai, đau dài không bằng đau ngắn, nếu anh không thích cô ấy mà còn kết hôn với cô ấy thì chỉ hại cô ấy
mà thôi.”
Tùy Tố cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên cô ấy cũng không trách Liễu Hoài Xuyên. Chỉ là cô ấy chỉ hận bản thân không biết tự cố gắng và vì người mà cô ấy thích lại
không thích cô ấy nên cảm thấy khó chịu mà thôi.
Tuy nhiên cô ấy lại không hề oán giận với Liễu Hoài Xuyên.
“Kỳ thật cô ấy cũng đã nhìn ra cho nên anh không cần phải áy náy, cô ấy nhờ tôi nói cho anh, về sau anh không cần vì chuyện lúc đó mà cảm thấy áy náy muốn bồi
thường bởi cô ấy không muốn khiến bản thân trông đáng thương.”
Liễu Hoài Xuyên ngồi đó im lặng, cũng không biết có nghe vào tai hay không. Lúc này Lãnh Diệp bước vào, phía sau lưng anh là Y Y toàn thân dính đầy nước bùn
lầy lội.
Y Y vừa nhìn thấy Thẩm Vị Ương đã lập tức chạy đến ôm cô khóc lóc:
“Mẹ ơi oa oa, mẹ không cần Y Y nữa sao, Y Y còn tưởng sẽ không được gặp lại mẹ nữa cơ oa oa oa.”
Thẩm Vị Ương đau lòng ôm con gái nhỏ vào lòng, cô khiếp sợ nhìn dáng vẻ nhếch nhác bẩn thỉu của cô bé hỏi:
“Làm sao vậy Y Y, chuyện gì đã xảy ra, sao con lại biến thành thế này?”
Vành mắt của Lãnh Diệp đỏ lên, hình như cảm xúc của anh cũng không được tốt lắm:
“Vị Ương, chị đưa Y Y đi tắm rửa sạch sẽ trước đi, em đi mua chút đồ ăn cho con bé, đã lâu con bé chưa được ăn uống đàng hoàng rồi.”
Trước khi đi anh còn dặn dò:
“Chị đừng hỏi gì con bé hết, chờ em quay lại sẽ nói cho chị nghe.”
Việc cấp bách nhất là kiểm tra và tắm rửa sạch sẽ cho cô bé, để cho cô bé ăn uống rồi nghỉ ngơi.
Thẩm Vị Ương đau lòng con gái, tuy có vô số vấn đề bay qua bay lại trong lòng cô nhưng trước mắt cô cũng chỉ muốn chăm sóc cho con gái thật tốt. Cô bé cần tắm rửa, nên Liễu Hoài Xuyên ở lại cũng không được tiện, anh đứng dậy cùng Lãnh Diệp đi ra ngoài.
Chờ sau khi Thẩm Vị Ương tắm rửa sạch sẽ và dỗ dành Y Y xong, Lãnh Diệp cũng đã mang đồ ăn về. Nhìn con gái ăn ngấu nghiến, cuối cùng còn trực tiếp dùng tay bốc
ăn, dáng vẻ vừa ăn vừa rớt nước mắt khiến Thẩm Vị Ương cũng đau lòng rơi nước mắt theo.
“Y Y, Y Y, con ăn từ từ thôi, không ai tranh giành với con cả, con ăn từ từ được không, có mommy ở đây không ai có thể bắt nạt được Y Y nữa.”
“Dạ vâng.”
Cô gái nhỏ ngoài miệng thì đồng ý nhưng vẫn vội vàng mà ăn giống như trễ một chút thì sẽ lập tức sẽ không còn vậy, đây là phải bị đói bao lâu rồi. Trong khoảng thời
gian này, công chúa nhỏ mà cô nâng niu trên tay từ nhỏ đến lớn rốt cuộc đã phải chịu khổ bao nhiêu rồi.
“Có lẽ con bé ăn bấy nhiêu cũng đủ rồi nếu ăn quá nhiều sẽ hại dạ dày.”
Khương Niệm Oản đi vào từ sau lưng Liễu Hoài Xuyên, trong tay cô cầm theo một hòm thuốc, Liễu Hoài Xuyên cũng cầm một bộ dụng cụ khá lớn, chắc hắn là để kiểm
tra cho Y Y.
Y Y có chút kháng cự, cô bé rúc vào lòng Thẩm Vị Ương, cô vỗ về cô bé một lúc lâu, cô bé mới đồng ý đi theo Khương Niệm Oản vào phòng ngủ kiểm tra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Y Y rời đi, đôi mắt cô lập tức đỏ lên, quay qua hỏi Lãnh Diệp. Lãnh Diệp đẩy hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt cô, sau đó mới khàn giọng mở lời:
“Con bé bị người của Diệp Tu Ly bắt cóc, vẫn luôn nhốt trong phòng giam của Thổ Lâu trên Tuyết Sơn kia.”
Cái gì!
Ý là nói, khi cô ở trong Thổ Lâu trên Tuyết Sơn kia kỳ thật đã có cơ hội giải cứu con gái mình.
Con gái cô đã một mình ở nơi kinh khủng đó lâu như vậy, nghĩ tới đây toàn thân Thẩm Vị Ương đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng cô khó chịu như là bị dao cắt ra
từng khúc vậy. Nhưng Lãnh Diệp còn có tin tức tệ hơn phải nói với cô:
“Chúng ta tìm được Y Y, nhưng không tìm được A Diên.”
“A… A Diên?”
Thẩm Vị Ương khẩn trương nắm chặt đôi tay, đồng tử cô co rút lại nhìn chằm chằm Lãnh Diệp hỏi:
“Em có ý gì, A Diên cũng bị người của Diệp Tu Ly bắt đi sao?”
Lãnh Diệp gật đầu:
“Tử Niệm đã thông báo với Biên Mục Dã của đoàn phim rằng thân thể A Nặc không thoải mái nên xin nghỉ, sau đó cậu bé đã được Mộ Thanh Hoan đón về nhà họ Lục
rồi. Chỉ có A Diên và Y Y ở trường học nên bị người của Diệp Tu Ly bắt đi. Y Y nói, trên đường đi A Diên vì bảo vệ con bé nên bị thương rồi phát sốt. Đàn em của Diệp Tu Ly
cảm thấy phiền phức, hơn nữa bọn chúng nghe nói cô bé không phải con ruột của chị, sợ mang theo nếu cô bé chết ở trên đường thì sẽ rất phiền phức nên đã ném cô bé
xuống giữa đường.”
Thẩm Vị Ương đã hoàn toàn không ngồi yên nổi, cô đỏ mắt lập tức đứng lên nghĩ biện pháp:
“Kiểm tra từ lúc A Diên phát sốt bị vứt bỏ trên đường, vị trí cụ thể là ở đâu?”
Lúc A Diên mở miệng gọi cô là mẹ thì giống như bọn Y Y, cô bé cũng đã là con của cô. Ở trong lòng cô, A Diên cũng quan trọng như Y Y vậy. Một đứa trẻ nhỏ như vậy,
sau khi bị thương và phát sốt lại còn bị vứt bỏ trên đường, cô không dám tưởng tượng cô bé bây giờ ra sao nữa.
Lãnh Diệp cũng cảm thấy không dễ chịu:
“Trước hết chị cần bình tĩnh lại đã, A Quân đã dẫn người của Ám Dạ đi tìm, A Diên cát nhân tự có thiên tướng*, nhất định cô bé sẽ không có việc gì đâu, chị có lo lắng cũng vô dụng, bây giờ việc chúng ta cần làm là cố gắng hết sức có thể thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!