Tùy Tố thực sự rất xấu hổ, sa mất tự nhiên mà tách ra khỏi Liễu Hoài Xuyên, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn Tùy Giản. Anh cả giống như cha, cô cảm thấy nhìn
mình bây giờ giống như một học sinh tiểu học bị bắt quả tang yêu đương.
Liễu Hoài Xuyên lại làm như không có gì, vẻ mặt như thường lệ mà cởi mở chào hỏi với Tùy Giản:
“Anh Tùy.”
Anh ấy quen biết Tùy Giản, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, thậm chí trước đây Tùy Giản đã coi anh như em rể còn muốn kết thông gia với nhà họ Liễu, chỉ là Tùy Tố vẫn luôn
đặc biệt yêu thích Lãnh Hoài Cẩn, anh ấy cũng là người thuộc chủ trương tự do yêu đương, nên không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của em gái mình.
Việc Số 86 lần này, nếu đối phương không phải là Liễu Hoài Xuyên, cho dù Tùy Tố có làm loạn thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ cho phép cô để bản thân mình cuốn
vào việc nguy hiểm như vậy.
“Tôi nghe Tố Tổ nói, hai người dự định kết hôn?”
Lúc ngồi trên xe trở về chỗ ở, Tùy Giản tán gẫu hỏi. Mặt Tùy Tố lập tức đỏ cả lên, lập tức véo anh trai mình:
“Anh, anh đang nói gì thế?”
Tùy Giản buồn cười lại cưng chiều nhìn em gái mình hỏi:
“Không phải là em nói với anh chuyện này à? Em nói bây giờ em đã gặp người có thể giao phó cả đời rồi, còn gọi anh đến làm mai cho em.”
“Anh!” Tùy Tố lúc này thực sự vội vàng rồi, cô lập tức lo lắng nhìn Liễu Hoài Xuyên giải thích:
“Anh Liễu, anh đừng nghe anh trai của tôi nói nhảm, chỉ là tôi nói với anh ấy rằng hiện tại tôi đã ở bên anh rồi, để anh ấy yên tâm, chứ tôi không có ý ép buộc anh kết
hôn.”
Liễu Hoài Xuyên buồn cười đưa tay xoa tóc cô
“Em có nói thật cũng chẳng sao cả, tôi là người cầu hôn trước mà.”
Nói xong, anh nghiêm túc nhìn Tùy Giản:
“Anh Tùy, anh yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử tốt với Tố Tố, sẽ không bao giờ bắt nạt cô ấy.”
Tùy Giản cũng trở nên nghiêm túc, nhìn anh không còn vẻ khoan dung như vừa nãy
“Liễu Hoài Xuyên, trong hôn nhân, đối xử tốt với một người vốn không phải chuyện gì to tát. Đối với một người tốt bụng luôn đối xử tốt với tất cả mọi người mà nói thì anh ta có thể tốt với nhiều người. Nhưng em gái tôi kết hôn với cậu là vì tình yêu, không phải là muốn cậu đối xử tốt với em ấy, cậu có hiểu ý tôi không?”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Tùy Tố sợ Liễu Hoài Xuyên sẽ tức giận, lập tức nhìn Yến Hồi, chỉ có anh ta nói với Tùy Giản mới có tác dụng, cô hy vọng
anh ta có thể khuyên Tùy Giản, bảo anh ta đừng nói nữa.
Nhưng lần này Yến Hồi lại im lặng, không định giúp cô. Không còn cách nào khác, Tùy Tố chỉ có thể cắn răng bảo Tùy Giản im lặng:
“Anh à, đây là chuyện riêng của em, anh đừng nhiều lời nữa được không, anh Liễu là người tốt, anh ấy sẽ không phụ lòng em đâu.”
“Vậy cậu ta có yêu em không?”
Tùy Giản không vui liếc cô một cái, ý bảo cô im lặng.
“Tố Tố, người không nên nói nữa là em đấy, bây giờ người anh này của em đang lo tính cho tương lai của em đấy.”
Sau khi la Tùy Tố, anh lại lần nữa nghiêm túc nhìn Liễu Hoài Xuyên hỏi:
“Cậu với Cổ Văn Chu mà tôi gặp hôm nay rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao cô ta bị phán tử hình cậu lại muốn đến tiễn cô ta, có phải vào mấy ngày giỗ sau này của cô ta, cậu đều muốn dẫn Tố Tố đến cúng bái không? Liễu Hoài Xuyên, nếu như cậu vẫn không làm rõ ràng mọi chuyện cho tôi thì nhân lúc còn sớm buông tay đi. Em gái của Tùy Giản tôi đây, không phải là người muốn lấy thì lấy, tôi nói vậy là vì tôi muốn thanh niên trẻ tuổi các cậu vì nguyện ý mà kết hôn.”
Quả nhiên là vì Cố Vấn Chu. Vậy nên anh ấy không đợi ở khách sạn mà trực tiếp đến đây đón cô. Là vì anh ấy sợ cô sẽ chịu tủi thân. Tùy Tố trầm mặc ngồi đó nắm chặt
góc áo của bản thân. Nếu anh trai cô đã hỏi ra vấn đề mà cô muốn hỏi, thì cô cũng muốn nghe thử câu trả lời của anh ấy. Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, chờ đợi câu trả lời
của Liễu Hoài Xuyên, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ấy chút nào.
Liễu Hoài Xuyên nhìn dáng vẻ sợ hãi, căng thẳng của cô, thở dài nói:
“Sẽ không có việc đấy đâu, anh Tùy, anh cứ yên tâm đi, giữa tôi và Cố Văn Chu không có gì cả, càng không có chuyện tôi đưa Tố Tố đến cúng bái cô ấy sau khi kết hôn. Anh yên tâm, sau khi kết hôn tôi sẽ đối xử tốt với Tố Tố.”
Tùy Giản tiếp đó lại hỏi:
“Vậy tại sao cậu lại cưới Tố Tố, cậu có yêu nó không?”
Tại sao ư? Nếu đêm hôm đó người phát sinh quan hệ với anh không phải là bản thân cô, liệu anh có cưới cô không?
Tùy Tổ cũng muốn biết câu trả lời này.
Cô biết rằng để tâm vào chuyện vụn vặt chỉ tự mình chuốc lấy phiền muộn, nhưng có lúc cô vẫn không khỏi nghĩ thầm, nếu như không có đêm đó, liệu Liễu Hoài Xuyên có còn muốn lấy cô không?
Trong lòng cô có một câu trả lời mà bản thân cô không dám đối mặt. Đó là “không“. Cô chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu của Liễu Hoài Xuyên dành cho cô trong mắt anh
cả, chỉ có trách nhiệm và thương hại.
“Anh, anh hỏi cái này làm gì, chúng em sắp kết hôn rồi, anh đây là muốn làm gì hả, anh không muốn thấy em gái anh vui vẻ hả ?”
Trước khi Liễu Hoài Xuyên mở miệng nói, Tùy Tố đã nhanh chóng ngắt lời anh, cô nhìn Tùy Giản một cách đáng thương, cầu xin anh ấy đừng ép hỏi nữa.
”Đây là chuyện giữa em và anh ấy, tụi em vừa mới sống sót sau tai nạn. Anh à, anh có thể mở lòng từ bi, để em có thể nhẹ nhõm, xin anh cho em yên tĩnh vài ngày được không?”
Tùy Tố trong lòng cũng biết được, đó không phải là yêu nữa rồi. Nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của em gái, trong lòng Tùy Giản rất khó chịu. Thấy bầu không khí không
đúng lắm, Yến Hồi mới mở miệng hòa giải nói:
“Anh Giản, sao anh vừa nhìn thấy em gái mình liền quên mất sự tồn tại của em rồi, chẳng phải đã nói sau này trong mắt anh chỉ có mình em thôi sao? Anh như này em không cách nào đăng ký kết hôn với anh được nha.”
Tùy Tố kinh nhạc nhìn Yến Hồi, phối hợp chuyển chủ đề:
”Đăng ký kết hôn sao?”
Yến Hồi gật đầu:
“Đúng vậy, lần này anh với anh em tới đây chủ yếu là để đăng ký kết hôn, nếu không đã ở Đế Đô đợi em về là được rồi, cũng sẽ không đến nỗi cất công bay sang tận
nước Y xa xôi.”
Mặc dù đã biết xu hướng tính dục của Tùy Giản từ lâu, nhưng bây giờ Tùy Giản thực sự muốn đi đăng ký kết hôn với một người đàn ông, nhìn họ thân mật ngồi cùng
nhau như vậy, Tùy Tố vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô ngại ngùng nói một câu chúc mừng sau đó lại im lặng.
May mà Yến Hồi rộng lượng, tính tình lại hoạt bát, chỉ vài ba câu đã khiến bầu không khí sôi nổi trở lại, nhờ vậy mà mối quan hệ giữa hai anh em họ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ có Liễu Hoài Xuyên chẳng nói được mấy câu, điều này làm cho Tùy Tố có chút hoảng loạn.
“Anh Liễu, những lời mà anh tôi nói anh đừng để trong lòng, anh ấy chỉ là lo lắng cho tôi mà thôi.”
Sau khi đến khách sạn, do dự một hồi, Tùy Tố vẫn quyết định gõ cửa tìm Liễu Hoài Xuyên, cô muốn giải thích việc này với anh. Cô không biết nên giải thích với anh ra sao, trong lòng cô thật sự khó chịu, nhưng cô rất sợ, cô sợ Liễu Hoài Xuyên sẽ vì sự bức bách của Tùy Giản mà thay đổi ý định.
Ngay cả khi bị mắng là thấp hèn, cô cũng thấy không sao cả, cô có thể chịu đựng được, chẳng phải nói lâu ngày sinh tình sao? Liễu Hoài Xuyên bây giờ không có tình