“Câm miệng, cô đừng nói nữa!”
Đầu Diệp Phù Tô nhức như búa bổ, anh tựa hồ nhớ ra điều gì đó, dưới sự khiêu khích của Cố Vấn Chu, anh lập tức siết chặt nắm đấm vung về phía cô ta. Nhưng anh ta đã bị tên mặt sẹo nhạy bén nhanh chóng chặn lại. Tên đó nắm chặt cổ tay anh, như muốn bẻ gãy nó.
“Diệp Phù Tô! Anh bình tĩnh một chút!”
Thẩm Vị Ương đang bị trói ngồi dưới đất, thấy tên mặt sẹo sắp bẻ gãy cổ tay của Diệp Phù Tô, lòng cô nóng như lửa đốt, cô lập tức kêu anh ta bình tĩnh lại.
“Diệp Phù Tô, anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động, được chứ? Bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Cô không hiểu rõ Cổ Văn Chu, nhưng cô biết tên mặt sẹo này, anh ta giống như một cỗ máy lạnh lùng, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào.
Nếu Cố Văn Chu không ra lệnh cho anh ta dừng lại, anh ta dường như cũng sẽ không ngại việc làm thương tổn cháu trai của Diệp Tu Ly.
Diệp Phù Tô vẫn còn bốc đồng không thể kiểm soát cảm xúc của mình nên Thẩm Vị Ương chỉ có thể nhìn Cố Văn Chu và nói:
“Cố Văn Chu, anh ấy là cháu trai của Diệp Tu Ly, là cháu trai duy nhất, nếu cô đối xử với anh ấy như vậy, Diệp Tu Ly sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Thật vậy sao?”
Cổ Văn Chu khinh thường cười lạnh.
“Năm đó cha anh ta cũng bị bắt đi hiến tế, cô cảm thấy Diệp Tu Ly sẽ để ý một đứa cháu trai hay sao?”
Nhưng sau khi nói xong lời này, cô ta vẫn bảo tên mặt sẹo dừng tay không để anh ta tiếp tục làm khó Diệp Phù Tô nữa, rồi dẫn anh ta rời đi.
Chờ bọn họ rời đi, Thẩm Vị Ương mới có thời gian hỏi Tuỳ Tố, người cũng đang bị nhốt trong phòng này
“Tố Tố, cô sao rồi? Sao cô lại ở đây, anh Liễu đâu?”
Trên người Tuỳ Tố có vài vết thương, trên mặt của cô ấy cũng có vết mấy thương, xanh xanh tím tím, trông có vẻ rất đau đớn.
Nghe cô ấy hỏi về tung tích của Liễu Hoài Xuyên, đôi mắt Tuỳ Tố đỏ lên:
“Anh Liễu bị Cố Văn Chu bắt đi rồi, không biết hiện tại thế nào, Vị Ương, làm sao mà các cô cũng bị phát hiện.”
Thẩm Vị Ương nghiến răng nói:
“Cố Văn Chu vẫn luôn biết rõ chúng ta đang theo dõi cô ta, sau khi tôi gặp được Công tước Tra Nhĩ Tư, cô ta đã xuất hiện và mang chúng tôi tới đây.”
Sau khi nói xong, cô giới thiệu Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ với Tuỳ Tố, kể sơ qua về lai lịch của Vũ Bách và những gì Diệp Tu Ly có thể làm với cậu ấy.
Vũ Bách ngồi bên cạnh Lưu Hiểu Vũ đang mê man bất tỉnh, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta.
Tuỳ Tố nhìn Lưu Hiểu Vũ đang bất tỉnh với anh mắt kỳ quái và hỏi Thẩm Vị Ương.
“Vậy tại sao đại ca Lưu lại bất tỉnh? Có phải Cố Văn Chu đã làm ra việc này không?”
“Là tại em!” Vũ Bách khàn khàn giọng mở miệng nói.
“Lúc em ở trấn Mẫn Hà đã gặp phải một con rắn Long Tích, ông ấy đẩy em ra nhưng lại khiến bản thân bị cắn, khi đó ông ấy còn nói với em là không có chuyện gì,
nhưng… nhưng tại sao, tại sao bây giờ ông ấy lại như vậy? Chị Vị Ương, chị nhất định là có biện pháp giải quyết, đúng không, nhất định có biện pháp cứu ông ấy mà, đúng
không?”
Vũ Bách nhìn Thẩm Vị Ương với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt cậu ấy tràn đầy thành khẩn và bi thương, khiến nội tâm Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
Nhưng quả thực, cô không có cách nào. Rắn Long Tích chỉ có thể bị hỏa thiêu.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Thật sự không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải.
Đôi mắt Vũ Bách vẫn đỏ hoe, lẳng lặng nhìn Lưu Hiểu Vũ nằm bên cạnh mình, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Em còn chưa kịp gọi ông ấy một tiếng cha.”
Một câu nói kia đã làm dấy lên nỗi chua xót trong lòng Thẩm Vị Ương, khiến nước mắt cô rơi xuống.
“Tiểu Vũ, em còn nhớ đại ca Lưu trước khi gửi gắm em cho chị đã nói với em những gì không?”
Vũ Bách mím môi, gắt gao cắn chặt răng, không nói gì, nhưng trong lòng cậu ấy còn nhớ rõ như in. Khi đó, Lưu Hiểu Vũ có lẽ đã biết trong người mình có một con rắn
Long Tích, mạng sống không còn được bao lâu nên đã dặn dò cậu ấy, người bị rắn Long Tích xâm nhập vào thân thể, bất luận là ai, bất luận là hoàn cảnh thế nào cũng phải hỏa thiêu, không được mềm lòng.
Lẽ ra cậu ấy phải sớm ý thức được điều đó. Lẽ ra cậu ấy phải nhận ra điều đó từ lúc ông ấy uỷ thác hết tất cả mọi việc cho Thẩm Vị Ương. Bởi ông ấy không thể đi cùng mình nữa. Lưu lạc nửa đời người, nhưng rốt cuộc cậu vẫn để lạc mất người thân vừa tìm được.
“Tố Tổ, chúng ta phối hợp cởi dây trói ra đi, không thể cứ đợi ở đây mãi được.”
Bây giờ không phải là lúc để an ủi đứa bé, Thẩm Vị Ương phải nhanh chóng tìm cách đưa Vũ Bách thoát khỏi đây. Không ai biết được khi nào Diệp Tu Ly sẽ mang Vũ
Bách đi hiến tế, cô phải đưa Vũ Bách đi càng sớm càng tốt.
Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, trước kia khi cùng nhau huấn luyện hai người ghét bỏ đối phương, nhưng ngoài ý muốn là cô và Tuỳ Tố lại phối hợp với nhau rất ăn
ý, cho nên nút thắt phức tạp như vậy rất nhanh chóng đã được tháo gõ.
Cởi trói xong, Thẩm Vị Ương lập tức đi cởi bỏ dây trói cho Vũ Bách, nhưng khi Tùy Tố muốn cởi dây cho Lưu Hiểu Vũ thì Thẩm Vị Ương kêu lên:
“Không được, không thể cởi được, cứ để như vậy đi.”
Nói xong, nàng vịn vai Vũ Bách, nghiêm túc nhìn cậu ấy rồi nói:
“Tiểu Vũ, chị biết rõ em là cậu ấy hiểu chuyện, hiện tại em cũng biết chị là Thẩm Vị Ương chân chính, em sẽ tin tưởng chị, đúng không?”
Ánh mắt Vũ Bách bi thương rơi trên người Lưu Hiểu Vũ, cậu ấy nói bằng giọng khàn khàn
“Em nghe lời chị, em sẽ công ông ấy sau lưng, em sẽ không cởi trói cho ông ấy.”
Lưu Hiểu Vũ vẫn đang hôn mê, nhưng không ai biết anh ta có thể bị rắn Long Tích điều khiển hay không, lỗ như sau khi được cởi trói, anh ta tấn công bọn họ trên đường
chạy trốn, thì không ai trong số họ có thể chạy thoát được.
Khi Vũ Bách công Lưu Hiểu Vũ trên lưng, Thẩm Vị Ương và Tùy Tố liếc nhau, ăn ý gật đầu, cả hai giơ chân đạp tung cửa phòng, xông vào áp đảo người của Cổ Văn Chu
đang đứng gác ngoài cửa, sau đó hai người ấn lên bảng điều khiển cánh cửa rồi chạy ra ngoài, Vũ Bách công Lưu Hiểu Vũ trên lưng cũng nhanh chóng chạy theo bọn
họ.
Cố Văn Chu nhanh chóng nhận được tin tức, cô phải tên mặt sẹo dẫn người đuổi theo.
“Tiểu Vũ, chạy mau lên, bọn chúng đã đuổi đến phía sau rồi.”
Thẩm Vị Ương hét về phía Vũ Bách.
Kỳ thật chạy trốn cũng chỉ là một biện pháp liều lĩnh, được ăn cả ngã về không, nhưng nếu không chạy, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Bách bị Diệp Tu Ly đem đi hiến tế. Cô tình nguyện liều chết bảo vệ Vũ Bách bằng bất cứ giá nào, còn hơn nhìn một kẻ điên rồ như Diệp Tu Ly thoả mãn được tâm nguyện.
Vũ Bách thoáng do dự một chút, nhưng cậu ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, cõng Lưu Hiểu Vũ trên lưng chạy đi. Cô ở lại chắc chắn sẽ chỉ càng thêm vướng víu mà
thôi.
Thẩm Vị Ương cùng Tuỳ Tố giằng co với tên mặt sẹo và hàng chục anh em của hắn, hai người tựa lưng vào nhau, bảo vệ hướng mà Vũ Bách vừa rời đi, bất cứ ai xông lên sé lập tức bị họ đá thẳng xuống hố tuyết khổng lồ đầy rắn Long Tích.
lợi.
Nhưng đối mặt với mười mấy người, các cô lại vừa chạy suốt một đường dài, thể lực vốn đã không đủ, nên sau khi hạ gục được mấy người thì cũng dần rơi vào thế bất
Mà lúc này Vũ Bách cũng chưa chạy được xa lắm. Lưu Hiểu Vũ nằm trên lưng cậu ấy vẫn luôn hôn mê đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt anh trống rỗng, anh giật đứt dây thừng