“Tôi đã từng trải qua một lần xà triều (*), cho nên biết trước khi xà triều tới sẽ có hiện tượng như thế nào. Tình huống hôm nay rõ ràng là xà triều sắp tới, vì vậy tôi dẫn
eo Tiểu Vũ tránh đi. Xà triều còn đáng sợ hơn cả tuyết lở. Lúc gặp phải chuyện này thì chỉ có thể trốn tránh, không thể phản kháng.”
(*) Xà triều: bầy rắn tiến đến nhiều với số lượng đông nghìn nghịt như làn sóng.
Những gì anh ấy nói đều rất hợp tình hợp lý, nhưng Thẩm Vị Ương luôn cảm thấy Lưu Hiểu Vũ có điều gì đó chưa giải thích rõ ràng.
Nhưng người ta không muốn nói nên cô cũng không hỏi tiếp, coi như không có gì và không tiếp tục hỏi nữa.
Ở bên này Diệp Phù Tô đã cởi bỏ túi ngủ, sau đó rắc bột hùng hoàng (*) ở miệng hang, sau đó bên ngoài quả nhiên trở nên yên tĩnh.
(*) Bột hùng hoàng: tên hóa học là arsenic sulfide. Đây là loại bột màu vàng cam hoặc lẫn lộn giữa bột màu vàng và màu đỏ. Loại hóa chất này được cho là thuốc kị (đuổi) rắn rất công hiệu.
Anh ấy hơi lo lắng cho Liễu Hoài Xuyên và Tùy Tố: “Không biết Liễu Hoài Xuyên và Tùy Tố tìm được chỗ ở chưa.”
Mặc dù anh không thích Liễu Hoài Xuyên cho lắm, nhưng Liễu Hoài Xuyên dường như rất quan trọng đối với Diệp Chiêu Chiêu, là một người bạn rất thân, mà anh lại yêu
Diệp Chiêu Chiêu, dựa theo việc yêu ai yêu cả đường đi, cho nên hiện tại anh có chút lo lắng cho bọn họ.
Thẩm Vị Ương tin tưởng vào năng lực của Liễu Hoài Xuyên, khi bọn họ chia nhau đi tìm sơn động, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý đề phòng bị tách ra.
“Liễu đại ca sẽ không có việc gì đâu, anh đừng lo lắng, anh ấy nhất định có thể dẫn Tùy Tố tìm được chỗ thích hợp tránh đi rắn Long Tích mà”
Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh Lưu Hiểu Vũ, mặc kệ anh ấy là thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, vẫn kiên nhẫn giải thích cho anh ấy.
“Những con rắn bên ngoài này gọi là rắn Long Tích. Vì anh và Vũ Bách vẫn đi theo chúng tôi, cho nên chắc anh đã biết về chuyện quỷ tân nương ở trấn Mẫn Hà đúng không? Quỷ tân nương xuất hiện khắp nơi trong thị trấn là do rắn Long Tích ở trong cơ thể họ và khống chế họ.”
“Những người bị khống chế đều đã chết hoặc là xác sống, giết bọn họ cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có dùng lửa thiêu chết những con rắn Long Tích trong cơ thể bọn họ, mới có thể kết thúc chuyện này.”
Lưu Hiểu Vũ biết rằng cô nói với mình những điều này vì sợ anh và Vũ Bách không biết cách đối phó với những người bị rắn Long Tích khống chế, vì vậy đã nói với họ
phương pháp.
Anh rất biết ơn cô và nói cảm ơn.
Vũ Bách đứng bên cạnh nghe thấy và cảm thấy không thoải mái: “Cám ơn cái gì, tại sao ông lại cảm ơn cô ta?”
Lưu Hiểu Vũ nhìn Vũ Bách giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Vũ, bây giờ con đừng tùy hứng, lúc nãy cô Thẩm nói gì, con có nghe thấy không? Nơi này rất nguy hiểm, con phải nhớ kỹ lời cô ấy nói đấy.”
Vũ Bách hừ lạnh: “Tại sao tôi phải nghe những thứ vô dụng này chứ, ai biết cô ta có tâm tư gì hay không.”
Hùng hài tử (*) không nghe lời như vậy khiến Lưu Hiểu Vũ suýt chút nữa bị tức chết.
(*) Hùng hài tử (***): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện, hỗn láo… (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu…)
Sau khi bình tĩnh lại, anh nghiêm túc nhìn Vũ Bách và hỏi: “Con nhắc lại lời cô Thẩm vừa nói đi.”
Vũ Bách lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất, cậu ấy tức giận nhìn anh và Thẩm Vị Ương: “Ông có ý gì? Ông dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?”
Lưu Hiểu Vũ không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, chờ cậu ấy lặp lại lời nói của Thẩm Vị Ương.
Bầu không khí có chút căng thẳng, không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng, Thẩm Vị Ương đang định lên tiếng để xoa dịu bầu không khí thì Vũ Bách đã lên
tiếng.
“Vừa rồi cô ta nói, những con rắn ở bên ngoài gọi là rắn Long Tích, những con quỷ tân nương xuất hiện trên thị trấn kia là do bị rắn Long Tích khống chế, biện pháp duy nhất giải quyết là dùng lửa để thiêu chết rắn Long Tích.”
Vũ Bách hiếm khi nghe lời như vậy.
Thẩm Vị Ương không ngờ Vũ Bách ở trước mặt Lưu Hiểu Vũ lại ngoan ngoãn như vậy.
Sau khi Lưu Hiểu Vũ nghe xong, ánh mắt có chút nặng nề nhìn Vũ Bách nói: “Con phải nhớ kỹ phương pháp này, bất kể là ai bị rắn Long Tích khống chế, con đều phải
làm như vậy.”
Vũ Bách cảm thấy câu nói của anh có hàm ý khác, nhưng cậu ấy lại không nắm bắt được ý tứ ẩn sâu trong lời nói ấy, chỉ cảm thấy có một dự cảm không lành.
Vì vậy cậu ấy có chút cáu kỉnh và nóng nảy. “Đã biết, biết rồi, tại sao ông lại nói nhiều như vậy, tôi sẽ nhớ kỹ mà.”
Nói xong, cậu ấy lại ngồi ở một bên, cũng không biết đang giận ai.
Thẩm Vị Ương cảm thấy bầu không khí kỳ quái, nhưng cô vẫn không rõ kỳ quái ở chỗ nào, vì thế cũng không để ý lắm.
Cô nhìn Lưu Hiểu Vũ và tiếp tục nói: “Đại ca Lưu, ở đây rất nguy hiểm, anh nên mang theo Tiểu Vũ rời khỏi đây trước.”
Lưu Hiểu Vũ nhìn cô hỏi: “Nếu biết nguy hiểm, vì sao cô còn ở lại đây? Nếu có việc phải làm thì cô có thể giao cho tôi, tôi sẽ giúp cô làm.”
Đối với thân phận thực sự của cô, bọn họ đều ngầm biết, cho nên lúc này Lưu Hiểu Vũ rất dễ dàng mở lời.
Vũ Bách lẽ ra nên tạc mao, nhưng vừa rồi khi Lưu Hiểu Vũ nói ra những lời nói đó, cậu ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ một mình ngồi ngẩn người và không muốn nói gì.
Đương nhiên, Thẩm Vị Ương sẽ không để Lưu Hiểu Vũ đi theo mình làm chuyện nguy hiểm như vậy: “Đại ca Lưu, anh cứ về trước đi, chuyện ở đây tôi có thể tự mình giải quyết, quan trọng là anh phải mang Vũ Bách rời khỏi nơi nguy hiểm này.”
“Tôi sẽ không trở về, chúng ta đều sẽ ở chỗ này.” Lưu Hiểu Vũ nói xong thì dừng một chút, sau đó như là muốn che giấu cái gì mà nói thêm: “Mà tôi cũng chạy không thoát, phía sau chúng ta là Diệp Tu Ly, lúc trở về nếu đụng phải bọn họ cũng chẳng khác nào tự tìm đường chết, còn không bằng vẫn đi theo mọi người.
Nếu như anh và Vũ Bách có thể lặng yên không một tiếng động đi theo cô ấy tới đây, nhất định cũng có thể tránh được Diệp Tu Ly mà rời khỏi nơi này.
Vì vậy, Thẩm Vị Ương không tin lời anh ấy nói.
Cô ấy luôn cảm thấy rằng có lẽ mục đích của anh cũng giống như của cô ấy.
Nhưng lần này anh ấy và Vũ Bách tới đây, không phải ngay từ đầu muốn bắt cô trở về sao?
Thẩm Vị Ương không hiểu.
“Được rồi, nói nhiều như vậy không mệt sao? Bọn họ muốn đi theo cô thì cứ để bọn họ đi theo, càng đông người thì năng lực càng mạnh, nếu có chuyện gì sẽ có người
làm chỗ dựa cho cô.”
Sau khi che chắn miệng hang cẩn thận, Diệp Phù Tô đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vị Ương, bảo cô không cần nghĩ nhiều. “Vất vả cả ngày rồi, cô nghỉ ngơi một lúc đi, ngày mai chở xà triều rút lui, chúng ta còn phải đi tìm nhóm người của cô Tùy nữa.”
Lưu Hiểu Vũ tựa hồ không muốn nói nhiều nữa, vì thế Thẩm Vị Ương cũng không hỏi nữa, cô ấy tìm một góc nghỉ ngơi một lát.
Trước khi đi qua, cô còn nói với Lưu Hiểu Vũ một câu: “Đại ca Lưu, có việc thì anh cứ nói ra, tôi sẽ giúp anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!