Tùy Tố không trông mong Liễu Hoài Xuyên nhận ra người trong đêm đó là mình.
Nhưng bây giờ anh ấy đã nhận ra, đúng là nằm ngoài dự đoán khiến trong lòng cô ấy cũng thấy an ủi phần nào.
Nhưng Liễu Hoài Xuyên chỉ cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.
Anh ấy cứ nghĩ là Cố Văn Chu, nhưng hôm đó hương nước hoa trên người họ khác nhau, cho nên trong lòng đã cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng trừ Cổ Văn Chu, tối hôm đó bên cạnh anh ấy cũng không có người phụ nữ khác.
Không ngờ lại là Tủy Tổ.
Nếu biết trước là Tùy Tố, anh ấy thà bắn một phát vào mình cũng sẽ không chạm cô ấy.
Tùy Tố là một cô gái nhà lành, anh ta kính trọng và tán thưởng cô ấy, nhưng lại khinh nhờn cô ấy trong tình huống như thế.
Thật là đáng chết.
“Cô Tùy, tôi xin lỗi, tôi không biết là cô. Nhưng bây giờ đã biết, tôi chắc chắn sẽ giải thích đàng hoàng với cô, sau chuyện đá long tích, tùy cô xử trí.”
Tới lúc đó, anh ấy đã giải quyết xong mối thù hằn giữa các đồng đội, chẳng có gì không buông được, muốn chém muốn giết, tùy cô ấy xử trí.
Tùy Tố nghe xong, chỉ cảm thấy khó chịu.
Trong xà triều nguy hiểm như vậy, họ ở gần nhau đến thế, nhưng trái tim lại cách xa vời vợi.
“Nếu anh cảm thấy áy náy, đợi vụ việc kết thúc thì kết hôn với tôi.”
Cô ấy siết chặt nắm tay, gác lại mọi tôn nghiêm của mình và đưa ra yêu cầu với anh ấy.
Để cô cả nhà họ Tùy khom lưng uốn gối xin một người đàn ông cưới mình, còn chi bằng giết cô ấy ngay cho rồi.
Ngược lại bây giờ, nếu từ bỏ tôn nghiêm có thể đổi lại một danh phận ở bên cạnh anh ấy trọn đời, cô ấy bằng lòng.
Liễu Hoài Xuyên đơ người, hình như đang do dự.
Trong lúc Túy Tố có vẻ tuyệt vọng, anh ấy nhẹ nhàng đồng ý. “Được. Nếu lần này chúng tôi có thể thuận lợi trở về, tôi nhất định sẽ tổ chức một đám cưới nở mày nở mặt
cho cô.”
Cô.
“Anh trai cô không cần cô nữa, tôi cần cô.”
Mặc kệ anh ấy là vì áy náy hay là vì điều gì, có câu nói này của Liễu Hoài Xuyên, Tùy Tổ thật sự cảm thấy đời này chẳng còn gì phải hối tiếc nữa.
Cho dù là được đồng cảm hay tội nghiệp, chỉ cần người này là anh ấy, cô ấy cảm thấy rất tốt.
Cái gọi là dáng vẻ ngông nghênh, ở trước mặt người mình thích rồi cũng hóa ngón tay mềm.
Bên này Tùy Tố có được lời hứa của Liễu Hoài Xuyên, bên Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô cuối cùng cũng tìm được một hang núi.
Nhưng không ngờ khi đi vào lại bắt gặp Vũ Tiểu Bách, tên nhóc xúi quẩy âm hồn bất tán.
Thẩm Vị Ương bó tay toàn tập, không hiểu sao cậu ấy và Lưu Hiểu Vũ cứ đi theo họ, thế mà cô vẫn luôn không phát hiện.
Vũ Bách là người thật thà, một lòng muốn bắt cô về hỏi tung tích của ‘Thẩm Vị Ương‘, cũng mặc kệ bây giờ là tình hình gì, vừa thấy cô vào thì cậu ấy đã ra tay đánh
Vẫn là Lưu Hiểu Vũ quát lên ngăn cậu ấy: “Đủ rồi Tiểu Vũ, bây giờ không phải lúc tùy hứng, xà triều đã tới, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là mau chóng dời đá đến lấp
miệng hang lại.”
Đại ca Lưu cũng biết xà triều?
Sau khi kiểm soát được Vũ Bách, Thẩm Vị Ương ngó sang Lưu Hiểu Vũ.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện, anh ấy cũng không lải nhải với cô nữa: “Nếu muốn sống, bây giờ hãy giúp chặn hang lại. Đợi thứ này vào thì chúng ta không ai sống
sót được đâu.”
Thẩm Vị Ương lập tức phản ứng lại, sau khi buông Vũ Bách ra, cô nhìn sang Diệp Phù Tô đang liếc họ với vẻ thù địch rồi nói: “Trước tiên giúp chặn hang lại.”
Diệp Phù Tô lườm Vũ Bách một cái, sau đó theo Thẩm Vị Ương giúp dời đá lấp miệng hang.
Đợi hòn đá cuối cùng được lấp vào, có rắn Long Tích từ bên ngoài nhảy vào, Lưu Hiểu Vũ nhanh chóng nổ súng, xém chút bắn trúng cổ tay của Thẩm Vị Ương. Diệp Phù Tô thấy cảnh này mà hoảng sợ run rẩy, lập tức tiến lên tóm cổ áo của Lưu Hiểu Vũ rồi giận dữ quát: “Anh cố ý phải không? Anh làm vậy là sao?”
Vũ Bách lập tức kéo anh ấy ra khỏi người của Lưu Hiểu Vũ, nếu không phải Thẩm Vị Ương kịp thời đón được, anh ấy đã ngã nhào.
“Được rồi, đừng nói những lời vô ích này nữa. Mở balo lấy túi ngủ ra, rải hùng hoàng xong rồi sau đó lấp lên.”
Thẩm Vị Ương an ủi, vỗ lưng của Diệp Phù Tô rồi nói.
Cô ta thấy dáng vẻ ấm ức của cô dâu nhỏ trong ánh mắt cô: “Chiêu Chiêu, anh đang giúp em, sao em có thể nói đó cho anh ta.”
Thẩm Vị Ương: “Tôi đâu có nói giúp anh ấy. Đại ca Lưu không phải cố ý, lúc nãy nếu anh ấy không nổ súng, phía sau sẽ có thêm nhiều rắn xông vào đây hơn.
Trên viên đạn của Lưu Hiểu Vũ còn dính hùng hoàng, lúc này cô đã ngửi được.
Anh ấy ngắm bắn rất chuẩn, nếu thật sự muốn làm khó cô thì khi này cô đã không còn ở đây nữa.
Quả nhiên, Lưu Hiểu Vũ đi qua và trịnh trọng nói xin lỗi cô: “Xin lỗi, cô Diệp, lúc này tình huống cấp bách, đã mạo phạm rồi. Nhưng tôi thật sự không phải cố tình, hy vọng cô có thể thông cảm.”
Tinh hình khẩn cấp, Thẩm Vị Ương cũng không để ý mấy chuyện này, trực tiếp tha thứ cho Lưu Hiểu Vũ và không nói gì thêm.
Nhưng sau đó, anh ấy lại ném một câu hỏi khiến cô phải đau đầu: “Lúc này cô gọi tôi là đại ca Lưu, nhưng tôi chưa từng nói với cô tôi tên gì, tại sao cô lại gọi tôi là đại
ca Luu.”
Lưu Hiểu Vũ nói xong, Vũ Bách tỏ ra chán ghét liếc Thẩm Vị Ương rồi hừ lạnh: “Thì là, cô ta nghĩ mình là chị Vị Ương đấy.”
Thẩm Vị Ương cười gượng: “A Cẩn nói tôi nghe về tên của hai người, cho nên khi nãy tôi mới gọi như vậy.”
Lưu Hiểu Vũ thấy ánh mắt cô mang vẻ thấu hiểu, tiếp theo anh ấy nói đầy ẩn ý. “Tổng giám đốc Lãnh luôn đối xử rất tốt với Vị Ương, tôi tin cậu ấy sẽ không đột nhiên quay xe mà yêu người phụ nữ khác. Cậu ấy đối tốt với cô như vậy, chắc chắn là có lý do riêng của mình.”
Lưu Hiểu Vũ đã nhận ra cô.
Nghe anh ấy nói như thế, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Vị Ương.
Nhưng Lưu Hiểu Vũ không vạch trần, điều này khiến cô khá là cảm kích anh ấy.
Chuyện này khó bề tưởng tượng, vụ của Sở Tích cũng quá ly kỳ, chắc chắn không thể nói, cô vẫn sợ Lưu Hiểu Vũ truy hỏi quá nhiều.
Cũng may anh ấy chẳng nói gì cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng.