“Trước đây tôi từng ở Ám Dạ tham gia một tiểu đội, lúc đó chúng tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng phải làm, vậy nên ngày nào cũng phải huấn luyện rất nghiêm
khắc.”
Cô ấy ôm đầu gối của mình, bình thản kể về chuyện quá khứ của mình.
Liễu Hoài Xuyên ngồi ở ghế trước, hơi nghiêng người, cũng yên lặng lắng nghe.
Tùy Tố nắm chặt hai tay, lại đột nhiên dừng lại.
Trước khi mở lời, cô ấy tưởng mình có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng sau khi nói, cô chợt nhận ra rằng hình mình không có gì để nói cả.
Thực ra cô ấy còn có thể nói gì nữa.
Giờ nhìn lại những chuyện này, chính cô cũng cảm thấy không quan trọng lắm, thậm chí còn có chút buồn cười.
Liễu Hoài Xuyên nghe cô ấy kể những chuyện này, có lẽ cũng không biết phải nói gì.
Bởi vì anh ấy hoàn toàn không để ý.
Giữa bọn họ quả thật không có loại tình cảm kia.
Cô ấy nên tiếp tục nói gì, kể với anh ấy những chuyện trước đây cô ấy không thể làm được nhưng bây giờ lại làm được cho Lãnh Hoài Cẩn?
Vì vậy, sau khi nói những lời như tỏ tình này ra, ngoài việc khiến cả hai người đều ngại, ngay cả mối quan hệ hiện tại cũng không duy trì được, thì còn có tác dụng nào
khác sao?
Cô ấy không biết.
Cô ấy không nên mở lời.
“Hình như không có gì để nói cả.” Cô ấy cười ngượng, sau đó lại điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, tìm một tư thế thoải mái định nhắm mắt ngủ thêm một lúc
nữa: “Anh cũng bận rộn lâu như vậy rồi, đi ngủ đi, nhỏ đầu ngày mai chúng ta đuổi kịp Cố Văn Chu, còn có nhiều phiền phức hơn đang chờ đợi chúng ta đấy.”
Liễu Hoài Xuyên luôn cảm thấy cô ấy có điều muốn nói, nhưng bây giờ cô ấy lại không muốn nói nữa, anh ấy cũng không dám hỏi, nên đành từ bỏ, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
“Công chúa Cáp Nhã.”
Haya nhân lúc trời tối lén lút lẻn vào lối vào của bức tường thành trường đấu thú, giọng nói của Joy đột nhiên vang lên từ phía sau.
Cô ta lập tức lo lắng thẳng lưng, chầm chậm quay đầu nhìn anh ta, trên mặt mang theo nụ cười gượng nói: “Tướng quân Joy, trùng trùng hợp thật.”
Cô cười gượng, muốn xóa tan sự ngượng ngùng.
Nhưng từ đầu đến cuối Joy chỉ nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đến mức đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Haya cũng dần dần đông cứng lại, cuối cùng ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng hơn, hỏi ngược lại Joy tại sao anh ta lại ở đây.
Joy không trả lời mà trực tiếp kéo cô rời khỏi nơi này: “Nhân lúc bây giờ vẫn không ai biết cô đang ở đây, tốt nhất cô nên rời đi cùng tôi ngay lập tức.”
“Buông ra, anh buông ra! Joy, tôi là công chúa đấy, anh không thể mất lịch sự như vậy với tôi.” Haya giãy giụa muốn thoát ra khỏi cánh tay của anh ta: “Buông tôi ra! Tối
nay tôi nhất định vào đi vào tim anh Cẩn.”
Joy không động đậy, vẫn kẹp chặt cổ tay cô ta, lôi cô về phía xe rồi nhét cô vào trong xe.
Haya giãy giụa không muốn bị anh ta lôi lên xe, cô ta vô tình tát thẳng vào mặt anh ta.
Thế giới dường như dừng lại trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, Haya mới rụt rè nhìn anh, cẩn thận dè dặt xin lỗi: “Xin… xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi bảo anh thả tôi ra, tại… tại anh không nghe lời, Joy, muốn trách thì
trách anh vô lí với bổn công chúa trước.”
Joy hơn nghiêng đầu, mắt nhìn xuống mặt đất, dưới ngọn đèn đường có thể nhìn thấy rất rõ vết bàn tay trên mặt.
Lúc Haya tưởng anh ta sẽ không nói gì và trực tiếp nhét mình lên xe rồi đưa đi, anh ta đột nhiên nhẹ nhàng mở lời: “Cô quan tâm đến hắn ta vậy sao?”
Haya hơi sững người, sau đó cứng nhắc quay mặt đi, tranh luận bằng giọng nói to hơn vừa nãy: “Tất nhiên rồi, anh ấy là Lãnh Hoài Cẩn, người đàn ông mà tôi muốn lấy sau khi hiểu chuyện.”
ו
Nói xong cô ta hít một hơi thật sâu, như đang cố trấn tĩnh lại tâm trạng của mình.
Một lúc sau cô ta nhìn Joy với nụ cười nịnh nọt, nói: “Anh Joy, anh cứ coi như không nhìn thấy tôi được không, anh làm ơn cho em vào được không.”
Chỉ khi cô ta muốn cầu xin mới nở nụ cười như mèo.
Joy nhìn mà khó chịu trong lòng, nhưng điều khiến anh ta càng khó chịu hơn là, không ngờ cô ta lại mạo hiểm như vậy vì Lãnh Hoài Cẩn.
Anh ta gõ tay cô ta ra, sau khi giữ khoảng cách với cô thì nghiêm túc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cáp Nhã, giờ cô đã không còn là trẻ con nữa, trước khi làm điều gì cô có thể nghĩ đến thân phận mình được không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Haya dần dần biến mất, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Tôi có thân phận gì?”
Joy sửng sốt, sau so nghiêm túc nhìn cô, khuyên nhủ: “Cô là công chúa điện hạ tôn quý nhất nước Y, đại diện cho vinh nhục của vương thất, bây giờ cô lại vì một người đàn ông mà không quan tâm đến an toàn của bản thân và thể diện của vương thất, cô bảo nữ vương điện hạ phải làm sao?”
“Nơi như trường đấu thủ là nơi cô nên đến sao? Người phụ nữ mà Lãnh Hoài Cẩn đưa đến liều mạng để bảo vệ cũng không đến cứu hắn ta, tại sao cô lại phải xông vào vũng nước đục này, Cáp Nhã, cô không còn nhỏ nữa, hãy biết điều đi, biết nên làm gì và không nên làm gì.”
“Diệp Chiêu Chiêu không đến bởi vì Diệp Chiêu Chiêu yêu anh ấy không đủ!” Haya xúc động ngắt lời anh ta, hốc mắt có hơi đỏ lên: “Joy, anh căn bản không hiểu cảm
giác thích một người là như thế nào, Diệp Chiêu Chiêu cũng không hiểu.”
“Anh A Cẩn đã làm nhiều chuyện vì cô ta như vậy mà cô ta cũng không thèm đến cứu anh ấy, đây chính là điểm khác biệt giữa tôi và cô ta. Chỉ cần bây giờ tôi vào cứu anh A Cẩn ra, anh A Cẩn sẽ biết ai là người yêu anh ấy nhất trên thế giới này.”
Dáng vẻ kích động vì một người đàn ông khác của cô ta giống như một cái gai đâm vào mắt Joy.
Joy nhìn mà khó chịu trong lòng.
Ai nói anh ta không hiểu cảm giác thích một người là như thế nào.
Chỉ là từ trước đến giờ cô ta không biết không để ý mà thôi.
“Ai vậy?”
Khi cả hai đang tranh cãi thì thị vệ đang đi tuần tra cầm đèn pin đi tới.
Joy lập tức nhét Haya vào trong xe: “Tôi mặc kệ cô nghĩ gì, tôi sẽ không để cô đi vào đâu, bảo vệ sự an toàn của công chúa là trách nhiệm của tôi, mong công chúa thứ
lỗi.”
Haya không phục muốn cãi lại, nhưng đội tuần tra đã tới, nếu bây giờ cô gây rối, không chỉ không vào được trường đấu thủ mà còn có thể bị tổ mẫu nhốt lại.
“Tướng quân Joy?”
Thị vệ đi đầu nhìn thấy Joy thì nhẹ nhõm hơn một chút.
Joy gật nhẹ đầu, hỏi: “Lãnh Hoài Cẩn ở bên trong như thế nào rồi? Nữ vương bệ hạ bảo ta tới xem xem thế nào, người phía nhà họ Lãnh có thể sẽ đến cứu hắn, các ngươi đã để mắt đến hẳn.”
Thị vệ dẫn đầu lập tức báo cáo: “Hắn vừa đến đã đánh bại một con hung thủ sơ cấp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!