“Tổ Tổ, cô làm sao vậy, có tâm sự sao?”
Chuyện của Liễu Hoài Xuyên còn chưa hiểu rõ, lúc đuổi theo Cố Văn Chu, Thẩm Vị Ương phát hiện Tùy Tố ủ rũ ngồi ở đó ngẩn người, cũng không biết cô ấy đang suy
nghĩ gì, trong lòng có chút kỳ lạ.
Lúc này Tuỳ Tổ lúc mới hoàn hồn lại, gượng cười nhìn cô: “Không có gì, tôi không sao.”
Nhưng dáng vẻ ngẩn người của cô ấy vừa rồi rất khiến người ta lo lắng.
Thẩm Vị Ương nhất thời không biết nên hỏi thế nào.
Tùy Tố bây giờ nhìn qua cũng là dáng vẻ không muốn nói, cô cũng không muốn tiếp tục truy hỏi.
Nhưng thật sự rất đáng lo.
Khi cô không biết nên hỏi thế nào, Tùy Tố mở miệng: “Vị Ương, cô có biết Cố Văn Chu không? Cô nghĩ cô ta là người như thế nào?”
Thẩm Vị Ương không hiểu vừa rồi tại sao cô ấy lại phiền lòng và cũng không hiểu tại sao bây giờ cô lại hỏi chuyện Cố Văn Chu.
Nhưng bây giờ Cố Vãn Chu là một trong những kẻ thù khó giải quyết nhất của bọn họ, bất kể tại sao Tùy Tố lại đột nhiên hỏi cái này thì điều gì cô biết thì đều nói.
“Cô ấy là em gái của Cố Trường Đình, rất nhiều năm trước khi tôi mang thai, bởi vì một số hiểu lầm và tính toán của Cố Trường Đình, tôi ở nhà họ Cố một thời gian và cũng có ở chung với Cố Văn Chu một thời gian.”
“Lúc Cổ Văn Chu ở trước mặt tôi và Cố Trường Đình rất hoạt bát, dáng vẻ như cô em gái hàng xóm, nhưng ở trước mặt những người khác thì cô ấy lại cao quý lãnh diễm. Cô ấy rất ít nói, nghĩ lại có lẽ tôi dính chút ánh sáng cố Trường Đình.”
Nói tới đây, Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua Liễu Hoài Xuyên đang lái xe phía trước, trong lòng nghĩ xem nên nói thế nào.
Cô không muốn sau lưng nói người khác, nhưng quan hệ giữa Cố Văn Chu và anh chị em Cố Trường Đình thật sự không bình thường, nếu Liễu Hoài Xuyên thích Cố Văn
Chu, anh ấy là bạn tốt nhất của cô, cô không thể trơ mắt nhìn anh ấy rơi vào một đoạn tình cảm vô vọng và bất thường.
“Vị Ương, không cần do dự, tôi biết.”
Lúc Thẩm Vị Ương còn đang do dự, Liễu Hoài Xuyên đang ngồi ở hàng ghế đầu vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên nói, giọng điệu không chút cảm xúc.
“Cổ Văn Chu thích anh trai của cô ấy có phải không?”
Anh ấy biết?
Thẩm Vị Ương hết sức kinh ngạc nhìn Liễu Hoài Xuyên đang lái xe phía trước.
Tùy Tố bị câu nói này làm cho kinh ngạc: “Cố Văn Chu thích anh trai cô ấy?”
Liễu Hoài Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, Vị Ương không chỉ cướp đi trái tim của anh trai cô ấy, còn hại chết anh trai cô ấy, cho nên cô ấy mới hận Vị Ương như vậy.”
“Chẳng qua Cố Trường Đình và cô ấy cũng không có quan hệ huyết thống, Cố Trường Đình là ông Cố và vợ cũ sinh ra, Cố Vãn Chu là vợ kế của ông Cố sinh ra, hơn nữa
còn là đứa con của người đàn ông khác.”
“Lúc đó ông Cố biết rõ bà Diệp mang thai con của người đàn ông khác nhưng vẫn một lòng cầu hôn bà ấy, điều này làm bà Diệp cảm động, từ đó về sau một lòng một
dạ với ông ấy. Nhưng ông Cổ cũng không phải bởi vì tình cảm sâu đậm, ông ấy chỉ đang cố tạo quan hệ với nhà họ Diệp mà thôi. Cho nên sau khi bà Diệp biết được thì đã uất ức trong thời kỳ mang thai rồi qua đời sau khi sinh con.”
“Nhưng đây đều là chuyện nhà họ Cổ và nhà họ Diệp mới biết được. Có rất nhiều dị bản lưu truyền bên ngoài nhưng chẳng qua chỉ là tấm màn che. Từ đó về sau Cố Văn
Chu vẫn được nuôi dưỡng ở nhà họ Cố. Đãi ngộ của Cố gia đối với một đứa con gái không có quan hệ huyết thống cũng không tốt, ngoại trừ Cố Trường Đình thì không ai để ý đến sống chết của cô ấy, thậm chí thức ăn và sữa khi cô ấy còn nhỏ, đều do một tay Cố Trường Đình đút cho, nên cô ấy thích Cố Trường Đình cũng không có gì lạ.”
Nói đến câu cuối cùng, anh ấy không giống như cảm khái mà giống như đang nói cho mình nghe, dùng cái này để nói cho mình biết.
Thẩm Vị Ương cảm giác Liễu Hoài Xuyên có thể thật sự có ý với Cố Văn Chu.
Nhưng cô hy vọng nó sẽ dừng lại.
Rất nhiều anh em của Liễu Hoài Xuyên đã chết vì số 86, mà những người đứng sau lại là Cố Văn Chu và Diệp Tu Ly, anh ấy không thể vì tình cảm của mình mà không ra
tay với Cố Văn Chu.
Nhưng nếu thật sự chỉ có giết Cố Văn Chu, mới có thể báo thù cho các anh em của anh ấy thì anh ấy phải làm sao đây?
“Anh Liễu, sao anh biết nhiều như vậy, là Cố Văn Chu nói cho anh biết, hay là anh, anh cảm thấy hứng thú nên đi điều tra?”
Trong xe yên lặng vài giây, giọng nói của Tuỳ Tố lại chút run rẩy vang lên, khiến Thẩm Vị Ương khó chịu khó hiểu.
Cảm xúc vừa bị bỏ qua không chú ý tới, bây giờ khiến cho cô thoáng cái trở nên tỉnh táo sáng suốt.
Cô sớm nên nghĩ ra, nếu như không phải thích thì sao nhất định phải kiên trì, Tùy Giản sao có thể để cho em gái của mình ở lại một mình mạo hiểm với Liễu Hoài
Xuyên.
Những gì cô ấy không làm được cho Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ cô đã làm được cho Liễu Hoài Xuyên.
Chỉ là không biết Liễu Hoài Xuyên có hiểu tâm ý của phụ nữ hay không.
Lúc này nghe Tùy Tố hỏi như vậy, anh ấy cũng rất bình tĩnh vừa lái xe vừa giải thích: “Chính cô ấy nói với tôi, loại chuyện này ngoại trừ bản thân cô ấy thì không ai biết
được.”
Vậy tại sao cô ta lại nói với anh chuyện này?
Câu hỏi khó chịu này gần như hiện lên trong đầu Tuy Tố ngay lập tức.
Nhưng cô ấy không dám hỏi nữa.
Đối với một người phụ nữ như Cố Văn Chu, có thể nói với Liễu Hoài Xuyên chuyện khó chịu của mình như vậy, ít nhiều cũng có cảm tình.
Mà một phát bắn không lâu trước đó, ánh mắt cô ấy nhìn Liễu Hoài Xuyên, tựa hồ cũng không phải là ánh mắt nhìn kẻ thù.
“Tố Tố, tối nay chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước đi đi, lát nữa đuổi theo Cố Văn Chu sẽ mệt đó.”
Bây giờ biết tâm sự của mỗi người bọn họ, Thẩm Vị Ương cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể cầm tay Tùy Tố bảo cô ấy nghỉ ngơi một lát.
Tinh thần và sức lực của Tùy Tổ cũng đã cạn kiệt, lúc này cô ấy cũng không muốn suy nghĩ mấy chuyện này nữa, nhắm mắt ngủ. Thẩm Vị Ương cũng nhắm mắt ngủ một lát, khi tỉnh lại thì xe đã tạm thời dừng lại trong một khu rừng, mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có ánh lửa.
Sau khi xuống xe cô quả nhiên nhìn thấy Liễu Hoài Xuyên đang ngồi thất thần ở đó.
Cô đi tới bên cạnh anh ấy rồi ngồi xuống, im lặng một lát sau đó hỏi: “Rốt cuộc anh và Cổ Văn Chu đã xảy ra chuyện gì.”
Liễu Hoài Xuyên đưa thịt nướng đã gần chín trong tay cho cô, sau đó gảy cành cây trong đống lửa, như thể đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh ấy cũng chỉ là nói một câu khô khan: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không hỏi nhiều về đời sống riêng tư của tôi.”
Thẩm Vị Ương tức giận bật cười: “Sao anh lại làm ra vẻ oán phụ vậy, lại còn cảm thấy tôi xen vào việc của người khác.”
“Tôi thật sự không thích xen vào việc của người khác. Trong tình huống bình thường, anh có ở bên ai thì tôi cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng anh Liễu, bây giờ là tình
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!