ổ.
Nhóm người Thẩm Vị Ương vốn muốn lặng lẽ đi theo đám người Cố Văn Chu vào lúc họ hành động, hy vọng có thể tìm thấy hang ổ của rắn Long Tích rồi diệt hết cả
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trước.
Đợi đến lúc trời tối, bên ngoài nhà trọ vang lên rất nhiều tiếng hét.
Họ đứng ở ban công trên tầng, mở cửa sổ ra nhìn xuống thì thấy trên con đường bên ngoài cái trấn nhỏ này xuất hiện mười mấy cô dâu quỷ, phía sau còn có mười mấy người bị cô dâu quỷ làm bị thương, bị rắn Long Tích điều khiển.
Nói là zombie bao vây thành cũng chẳng quá lời.
“Anh làm gì đấy? Bây giờ anh không thể đi được!”
Trong lúc Thẩm Vị Ương đang quan sát phía dưới, Liễu Hoài Xuyên đã cầm súng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tùy Tố kéo anh ấy không muốn cho anh ấy rời đi: “Anh Liễu, bên ngoài có nhiều người bị rắn Long Tích điều khiển như thế, anh không đánh lại đâu. Vả lại lát nữa chúng ta còn phải đi theo đám người Cổ Văn Chu lên núi. Bây giờ anh mà đi ra đó thì sẽ bị bại lộ đấy.”
Liễu Hoài Xuyên không nghe lọt tai. Anh ấy chậm rãi gõ tay của cô ấy ra: “Trong cái trấn này còn có rất nhiều người vô tội. Nếu trước khi đi, chúng ta không giải quyết việc này cho họ thì cái trấn nhỏ này sẽ biến thành trấn zombie.”
Tùy Tố vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng hiện giờ chưa phải lúc. Chờ chúng ta tìm thấy hang ổ của rắn Long Tích rồi cho nổ tung chúng lên thì khi đó cái trấn nhỏ này sẽ
được cứu sống. Chúng ta chờ thêm một lúc không được sao?”
Liễu Hoài Xuyên: “Nhưng đến lúc đó không phải ai cũng sẽ được cứu sống.”
Bên ngoài vẫn đang vang lên tiếng hét trong lúc chạy trốn của những nam nữ, già trẻ lớn bé. Buổi tối như vậy hơi khủng bố. Liễu Hoài Xuyên cũng chẳng còn cơ hội để
do dự. Anh ấy gạt tay của Tùy Tố ra rồi chạy ra ngoài.
dân.
“Các cô đi theo Cố Văn Chu. Tôi phải giải quyết mấy thứ này đã.”
Tính chất công việc của anh ấy và Tùy Tố không giống nhau.
Niềm tin nghề nghiệp của Tùy Tố là trung thành với đất nước còn tín ngưỡng nghề nghiệp của anh ấy lại là đặt người dân lên trên hết.
Anh ấy đã làm cảnh sát hình sự rất lâu rồi. Các anh em của anh ấy lần lượt ra đi. Điều duy nhất anh ấy khắc ghi vào trong xương cốt chỉ có một câu bảo vệ người
Liễu Hoài Xuyên và Tùy Tố có tín ngưỡng của riêng mình nhưng cuối cùng trăm sông vẫn đổ về một bể thôi.
Còn Thẩm Vị Ương hiện nay không thuộc về bất cứ tổ chức nào, không có nhiều trách nhiệm như vậy.
Tùy Tố nhìn sang Thẩm Vị Ương, muốn bảo cô đi theo đám người Cố Vấn Chu còn cô ấy và Liễu Hoài Xuyên sẽ đi đối phó những người bị rắn Long Tích điều khiển.
Nhưng khi cô ấy vừa định mở miệng thì đã bị Thẩm Vị Ương cắt ngang.
Cô mỉm cười rồi nói: “Cùng đi đi. Chúng ta vốn dĩ là chiến hữu mà.”
Hốc mắt của Tùy Tố hơi đỏ lên. Sau đó cô ấy khẽ gật đầu rồi cùng Thẩm Vị Ương chạy ra khỏi cái nhà trọ này.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Vị Ương đội mũ, đeo khẩu trang và mặc áo phao vào.
Hiện nay Cố Vấn Chu đã nghi ngờ cô mới là Thẩm Vị Ương thật sự. Nếu để cô ấy nhận ra cô thì e là hỏng chuyện.
Lúc cô và Tùy Tố chạy xuống tầng, Liễu Hoài Xuyên đang bị một đám người có rắn Long Tích quấn trên cơ thể bao vây, thế lực mỏng manh.
Thẩm Vị Ương lập tức ném bật lửa ra. Sau đó khi chiếc bật lửa đã đập trúng người một cô dâu quỷ trong số đó, cô nhanh chóng nổ súng bắn vào chiếc bật lửa khiến cô
dâu quỷ kia bốc cháy.
Dưới nhiệt độ cao, rắn Long Tích trong người cô dâu quỷ kia còn muốn trốn ra ngoài nhưng đã bị Thẩm Vị Ương bắn trúng một phát, đứt làm đôi ngay giữa không
trung.
Tất cả những chuyện này xảy ra rất nhanh, trông thì đơn giản nhưng lại có yêu cầu rất cao về kỹ thuật bắn súng.
Nhìn người phụ nữ tay cầm súng đứng trong cơn gió mạnh giữa màn đêm, đến cả tóc cũng tung bay phấp phới.
Tùy Tố vô cùng bội phục cô.
Sự tồn tại của thiên tài quả là độ cao mà người bình thường cả đời này cũng không thể với tới.
Mấy năm nay cô ấy vẫn luôn huấn luyện, đảm nhận nhiệm vụ trong quân đội nhưng độ chính xác chắc chắn không thể so với hai phát súng này của Thẩm Vị Ương.
Cũng không phải cô ấy không bắn trúng mà là phản ứng của cô ấy không nhanh được như vậy.
Lúc Thẩm Vị Ương bắn súng, chính xác không sai một ly giống y như máy móc.
Người đồng thời có cảm xúc như vậy còn có Cố Văn Chu đang đứng ở ban công trên tầng nhìn xuống dưới.
Nhìn thiếu nữ đội mũ, đeo khẩu trang có kỹ thuật bắn súng rất tốt kia, cô ấy càng khẳng định chắc chắn cô mới là Thẩm Vị Ương thật sự.
“Cố Vãn Chu, cô táng tận lương tâm. Cô sẽ gặp báo ứng!”
Tra Nhĩ Tư bị trói trên ghế nghe tiếng súng và tiếng gào thảm thiết bên ngoài thì lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này, Cố Vấn Chu mới quay đầu nhìn ông ấy một cái rồi khẽ nhếch mép, cười lạnh lùng: “Cho dù là sẽ gặp báo ứng thì đó cũng là chuyện sau khi tôi chết đi. Tôi sống
còn chẳng rõ ràng thì làm gì có thời gian lo nghĩ cho chuyện sau khi đã chết.”
Cô ấy từ từ bước đến trước mặt Tra Nhĩ Tư, dùng khẩu súng trong tay nâng nhẹ cằm ông ấy lên rồi nhếch môi cười lạnh lùng: “Ông Tra Nhĩ Tư, không phải ông luôn
muốn biết rắn Long Tích có tác dụng gì sao? Chờ cho ba người ngoài kia giúp tôi giải quyết rắc rối xong, tôi sẽ đưa ông đi xem năm đó con trai ông đã chết trong một tiên
cảnh trần gian có dáng vẻ như thế nào.”
Nếu không vì những con buôn có lòng tham không đáy đó, không kịp thời tiêu hủy cô dâu quỷ gây ra chuyện lớn như vậy thì cô ấy cũng sẽ không ở lại cái trấn nhỏ
này.
Cô ấy còn đang khó xử, không biết phải xử lý những con quái vật kia như thế nào thì không ngờ là vị sĩ quan cảnh sát kia lại chính nghĩa đến thế, chủ động gánh chịu rắc rối thay cô ấy.
Liễu Hoài Xuyên.
Quả thực là một người đàn ông tốt.
Năm đó, khi thành viên trong đội anh ấy hy sinh, cô ấy cũng có mặt ở gần chỗ đó. Cô ấy cũng từng nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, mất hết can đảm của anh ấy.
Cô ấy còn tưởng rằng từ đó anh ấy sẽ chẳng thể gượng dậy nổi nữa.
Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà anh ấy vẫn chưa bỏ cuộc.
“Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta nên đi thôi.”
Đao Ba đứng ngoài gõ cửa.
Cố Văn Chu rút súng lại. Sau đó cô ấy đẩy cửa đi ra, nhìn anh ta nói: “Đưa Công tước Tra Nhĩ Tư theo.”
Đao Ba gật đầu rồi liếc Lương Trí Thâm ở sau lưng.
Lương Trí Thâm cũng không dám ngẩng đầu lên mà gọi thuộc hạ dẫn theo Công tước Tra Nhĩ Tư.
Lần trước hắn ta nhìn thấy người phụ nữ này, không biết cô ấy chính là chủ nhà mới của họ muốn trêu ghẹo cô ấy. Kết quả cánh tay trực tiếp bị cô ấy bẻ gãy, bây giờ vẫn còn đang đau.
Nếu không nhờ anh cả cầu xin thì nửa cái mạng này của hắn ta đã phải giao nộp cho người phụ nữ này rồi.
Lúc chiếc xe chạy ra con đường bên ngoài, động tác của ba người cũng xem như nhanh chóng, đã giải quyết được hơn một nửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!