“Lên xe!”
Khi Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương đang trốn trong một góc của lâu đài, lo lắng nhìn Joy dẫn đội đến truy bắt bọn họ, Chris đột nhiên lái xe xuất hiện đằng sau
bọn họ.
Lãnh Hoài Cẩn cảnh giác nhìn anh ta.
Chris xuống xe đóng sầm cửa lại, sau đó nhìn về phía Thẩm Vị Ương, giọng điệu vội vàng xúc động: “Tôi không cần biết sao cô lại biến mình thành như này, không muốn chết thì lên xe thay quần áo đi.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn về phía Thẩm Vị Ương, cô cho anh ánh mắt trấn an, sau đó lên xe thay bộ quần áo mà Chris chuẩn bị cho cô.
“Cảm ơn.”
Sau khi Thẩm Vị Ương lên xe, Lãnh Hoài Cẩn cẩn thận nhìn Chris, nói lời cảm ơn.
Chris ngửa đòn nhìn về phía bọn họ: “Vừa nãy tổng giám đốc Lãnh nói gì cơ? Sao tôi không nghe thấy gì.”
Lãnh Hoài Cẩn không đáp lại anh ta, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này Chris mới nghiêm túc trở lại, chân thành nói với anh: “Anh không cần cảm ơn tôi, tôi biết cô ấy là Ella, nếu như cô ấy không phải Ella, bây giờ tôi sẽ giao hai
người cho Joy.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Anh biết?”
Chris: “Mới đầu thì không biết, nhưng lúc cô ấy công phá phòng ngự của hoàng thất là tôi biết ngay, ngoại trừ Ella, không có ai sẵn lòng làm những việc tốn công như vậy cho tôi.”
Sau khi nói xong, anh ta nhận ra có gì đó không ổn, lập tức giải thích với Lãnh Hoài Cẩn để tránh hiềm nghi: “Nhưng anh đừng có hiểu nhầm, ý của tôi là Ella sẵn lòng
giúp đỡ người khác, chứ không phải là sẵn lòng giúp đỡ tôi. Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, là tri kỉ quen biết sương sương thôi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “.. Trông tôi rất nhỏ mọn à?”
Có lẽ trước đây anh sẽ ghen, nhưng hiện giờ, anh tận mắt nhìn thấy Vị Ương không tiếc giá nào làm hết việc này đến việc khác cho anh, dành cho anh tất cả chân thành. Cho dù anh có nhỏ nhen đến đâu cũng không đến nỗi không nhìn thấy sự chân thành của cô rồi ghen tuông linh tinh.
“Nhỏ nhen gì cơ?”
Thẩm Vị ương nhanh chóng thay quần áo rồi xuống xe, thấy bọn họ đang nói gì mà nhỏ nhen với không nhỏ nhen, còn tưởng rằng Lãnh Hoài Cẩn lại ghen tuông rồi làm
khó Chris.
“Không có gì.” Thời gian cấp bách, Chris cũng không có thời gian hàn huyên chuyện cũ với cô: “Bên kia có bức tường, bởi vì bên ngoài là con hào, đợi lát nữa tôi sẽ dụ
lính canh qua bên kia, với khả năng của hai người, chắc là có thể trốn ra ngoài được.
Thẩm Vị Ương nhanh chóng hiểu được ý của Chris, lo lắng nhìn anh ta: “Vậy anh phải làm sao?”
Chris trấn an nhìn cô, cười: “Dù sao thì tôi cũng là thân thích của hoàng thất, nữ vương bệ hạ sẽ không làm khó tôi đâu.”
“Đừng ngây ngốc ra đấy nữa, mau rời khỏi tòa lâu đài này, giữ mạng mới là quan trọng nhất, nữ vương bệ hạ đã nghĩ đến việc đưa cô vào trường đấu thủ cho đám súc sinh kia ăn, đến lúc đó tôi sẽ không đến nhặt xác cho cô đâu.”
Chris đùa cợt cô vài câu rồi lên xe, sau đó khởi động xe lái về phía cổng lâu đài.
Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hai người chạy về phía bức tường mà anh ta chỉ vừa nãy.
Khi Chris lái xe tiến về phía cổng lâu đài cũng sẽ đi qua bức tường kia, chiếc váy màu trắng có một nửa lễ phục kẹp trên cửa số hàng ghế sau nhanh chóng thu hút sự
chú ý của thị vệ nơi đó.
“Ngài Chris, xin dừng xe.”
Tiểu đội trưởng dẫn đầu lập tức đi tới chặn đầu xe.
Chris đạp phanh dừng lại, hạ kính xe xuống, giọng điệu tức giận nói với anh ta: “Có chuyện gì vậy? Mấy người vội đi đầu thai à? Nếu không phải là ông đây kịp phanh lại, anh đã bị nghiền thành bánh nhân thịt từ lâu rồi.”
Cho dù bị chửi thẳng vào mặt, thái độ của tiểu đội trưởng vẫn rất hòa nhã: “Xin lỗi ngài Chris, hôm nay trong lâu đài xảy ra chuyện, chúng tôi đang tìm kiếm một kẻ khả nghi.”
Chris cười nhạt: “Các anh tìm người thì cứ tìm, bắt tôi dừng xe lại làm gì, có liên quan gì đến tôi?”
Tiểu đội trưởng nhìn anh ta rồi nói rất có chừng mực: “Chúng tôi đang nghi ngờ người đó ở trên xe của ngài.”
“Trên xe của tôi?” Chris cười chế giễu, sau đó khởi động lại xe, dáng vẻ như muốn bỏ chạy: “Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh, anh còn không tránh ra là tôi
đâm đó.”
Tiểu đội trưởng vẫn đứng chắn trước xe của anh ta như cũ.
Chris nghiến răng, trực tiếp đạp ga.
Xe khởi động, tiểu đội trưởng vội vàng né tránh, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nói với đám thị vệ đang đứng canh ở đây: “Mau đi theo tôi, ngài ấy vội vã như vậy, chắc chắn người đó ở trên xe, thông báo với tướng quân Joy chặn người trước cổng.”
Thế là hơn chục người của đội này nhanh chóng đuổi theo Chris đến cửa.
Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn trốn trong bóng tối, nhìn thấy không có ai bèn lập tức chạy đến phía bức tường.
Lãnh Hoài Cẩn ngồi xổm xuống, Thẩm Vị Ương chạy mấy bước rồi giẫm lên vai anh nhảy lên tường, sau đó vươn tay kéo anh lên, hai người đồng loạt thả mình nhảy xuống thành hào.
Khi Joy nhìn thấy từ phía xa thì bọn họ đã nhảy xuống rồi.
“Khốn kiếp, chúng ta mắc bẫy rồi!”
Anh ta căm tức trừng tiểu đội trưởng vừa gọi anh ta đến cửa rồi chửi bới.
Sau đó anh ta tiến lên kéo Chris xuống xe, tức giận nói: “Chris, ngài có ý gì? Sao ngài lại giúp bọn họ, lẽ nào ngài không biết vừa này suýt nữa bọn họ đã lấy mạng nữ vương bệ hạ rồi sao?”
Chris đẩy mạnh tay anh ta ra, lùi lại mấy bước mới đứng vững, sau đó nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Là do nữ vương bệ hạ không tha cho người ta trước, việc lễ phục, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, bà ấy không nên định tội bọn họ khi chưa điều tra rõ sự việc.”
“Ngài còn bắt đầu đổ lỗi cho nữ vương bệ hạ rồi sao?” Joy buồn cười nhìn Chris, cảm thấy người này vừa trẻ con vừa nực cười: “Hoàng thất không có đúng sai, chỉ có ý nghĩ của nữ vương bệ hạ, thân là anh họ của Haya, ngài đắc tội nữ vương bệ hạ sẽ chỉ làm liên lụy đến Haya mà thôi.”
à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!