Khi Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương vừa đặt chân đến khách sạn, vậy mà Haya đã dẫn mười mấy binh lính hoàng gia đến đây.
ệ Anh A Cẩn, sao anh đến nước Y mà không báo em biết?”
Nhìn thấy nụ cười có ngọt ngào đến đâu cũng không che giấu nổi vẻ hung hăng vênh váo của Haya, Lãnh Hoài Cẩn chỉ cảm thấy đau đầu.
“Anh trai em thật sự đang trả thù anh, không muốn anh sống tốt.”
Anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Vị Ương, thở dài nói.
Thẩm Vị Ương cũng bó tay toàn tập: “Anh ấy còn khá rõ làm thế nào mới khiến anh khó chịu.”
Haya có thể biết bọn họ đến nước Y, còn biết chính xác bọn họ ngồi tàu trái phép tới đây, tìm được điểm dừng chân của bọn họ. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là
Lục Vân Sâm muốn trả thù Lãnh Hoài Cẩn nên mới tiết lộ tin tức cho Haya.
Nếu Lãnh Hoài Cẩn phụ lòng em gái anh ta, vậy thì tìm một người phụ nữ khác đến đấu với con giáp thứ ba Diệp Chiêu Chiêu này vậy.
Dĩ nhiên đối tượng tốt nhất là người đã từng bám lấy Lãnh Hoài Cẩn không buông trước kia, cuối cùng bị ép trục xuất về đất nước Y – công chúa Haya.
“Cô chính là kẻ thứ ba Diệp Chiêu Chiêu đã thắng Thẩm Vị Ương đó ư?”
Sau khi chào hỏi Lãnh Hoài Cẩn xong, Haya nhìn Thẩm Vị Ương từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh miệt, cười mỉa hỏi cô.
Thẩm Vị Ương không quan tâm tới cô ta.
Cô không biết phải nói gì.
Bởi vì trước mắt kẻ điên, nói gì cũng chỉ châm ngòi nổ mà thôi.
Nhưng anh không nói gì cả, kẻ điên này vẫn có thể tự phát nổ.
Thẩm Vị Ương không để ý tới cô, Haya bèn nổi giận, nắm chặt roi dài trong tay giận dữ trừng cô: “Sao cô không để ý tới tôi? Côi khinh tôi hả?” Thẩm Vị Ương: “..”
Cô nghĩ, nếu cô gật đầu nói mình chính là kẻ thứ ba Diệp Chiêu Chiêu trong miệng cô ta, Haya vẫn sẽ nổi điên. Có khi còn cầm roi quất cô, hỏi rốt cuộc cô đã quyển rũ Lãnh Hoài Cẩn bằng cách nào cũng nên.
“Haya, tôi không có kiên nhẫn chơi đùa với cô.”
Lãnh Hoài Cẩn vươn tay bảo vệ Thẩm Vị Ương sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Haya. Trong mắt chỉ có chán ghét chứ không có cảm xúc nào khác.
Điều này khiến Haya sụp đổ, cô ta siết chặt roi dài trong tay, căm tức nhìn anh: “Anh A Cẩn, anh vì con ả này mà chống đối lại em sao? Cô ta đã rót cho anh uống bùa mê thuốc lú gì hả? Ngoại trừ đẹp hơn Thẩm Vị Ương ra, cô ta có điểm nào tốt hơn chứ? Em không đẹp hả? Vì sao anh không thể chuyển sang yêu em?”
Lãnh Hoài Cẩn: “”
Thẩm Vị Ương: “.
“1
Công chúa Haya này, có lẽ cô ta thật sự cho rằng làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác là chuyện rất cao quý, không thì sao có thể thể tỏ ra hợp tình hợp lý như
vậy được?
“Tôi không còn lời nào để nói với cô.” Lãnh Hoài Cẩn cố nén vẻ không kiên nhẫn, nắm tay Thẩm Vị Ương đi vào khách sạn.
Nhưng lễ tân khách sạn lại nói rằng đã hết phòng.
Lãnh Hoài Cẩn quay người không vui nhìn Haya: “Đừng nói với tôi là cô đã đặt hết tất cả các phòng trong khách sạn nhé!”
Thẩm Vị Ương ngơ ngác nhìn Haya, cô không dám tin còn có người làm ra chuyện bốc đồng và ngây thơ như vậy.
Haya lại không thấy ngây thơ, không những thế còn cảm thấy mà còn rất tự hào.
Cô ta càng hả hê hơn khi nghe Lãnh Hoài Cẩn hỏi mình như vậy, cô ta bước tới thân thiết ôm cánh tay Lãnh Hoài Cẩn, cười nói: “Anh A Cẩn, sao anh hiểu em vậy chứ? Em biết mà, chắc chắn trong lòng anh vẫn có em, nếu không sao anh có thể hiểu rõ em đến thế?”
Lãnh Hoài Cẩn đã rút tay về trước khi cô ta chạm vào mình, anh lùi về phía sau một bước giữ khoảng cách với cô ta. Anh nhìn về phía Thẩm Vị Ương, nói: “Chắc phía
trước vẫn còn khách sạn, chúng ta đi xem thử đi. Nếu em mệt không muốn đi bộ, anh cõng em nhé!”
Khi anh cúi đầu nói chuyện với cô, anh rất dịu dàng và thoải mái, như thể đã quen với việc chăm sóc cô chu đáo như vậy.
Thẩm Vị Ương buồn cười nhìn anh, cô đáp: “Em đâu có yếu ớt thế. Em có thể tự đi được, anh xách hành lý giúp em là được rồi.”
Bọn họ nói chuyện thân mật không coi ai ra gì, suýt nữa làm Haya tức nổ phổi, cô ta vung roi dài trong tay đánh về phía Thẩm Vị Ương.
Nhưng lại bị Thẩm Vị Ương nhanh tay lẹ mắt bắt được, sau đó đột nhiên dùng sức quăng roi dài của Haya sang một bên, khiến cô ta đập đầu vào quầy lễ tân.
Một loạt động tác vừa tàn nhẫn vừa nhanh nhẹn. Haya không mang theo binh lính riêng đến khách sạn, chỉ có hai hầu gái. Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, công chúa
điện hạ của họ đã đụng đầu vào quầy lễ tân cực kỳ chật vật.
“Cút đi.” Haya tức giận đẩy hầu gái đồ cô ta, tự mình đứng lên, căm tức trừng Thẩm Vị Ương: “Cô có biết tôi là ai không?”
Thẩm Vị Ương nhìn cô ta không chút sợ hãi: “Biết, kẻ thứ ba cố gắng quyến rũ chồng tôi. Công chúa hoàng gia chìm đắm trong tình yêu mà không cần mặt mũi.”
“Kẻ thứ ba?” Haya chợt bật cười sau khi nghe được câu nói này của Thẩm Vị Ương, trong mắt đầy vẻ khinh thường: “Diệp Chiêu Chiêu, cô còn có mặt mũi gọi tôi là kẻ thứ ba, thế cô không phải là con giáp thứ mười ba à? Sao hả? Cô chiến thắng nên mang danh tình yêu, còn tôi theo đuổi tình yêu lại là kẻ thứ ba à?”
Thẩm Vị Ương đã trải nghiệm sự điên rồ và mạch não khác thường của Haya trong lễ hội giao lưu văn hóa của nước A trước đó rồi.
Biết rõ đoạn đối thoại của hai người sẽ không bao giờ cùng tần số, cô cũng từ bỏ việc giao tiếp, không muốn lãng phí thời gian với kẻ điên.
“Không biết phải nói gì, vậy tôi đành chúc cô may mắn.”
Sau khi lạnh lùng nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, nắm bàn tay to lớn của anh, rời đi cùng anh.
Một tay Lãnh Hoài Cẩn đẩy hành lý, tay còn lại khoác trên vai cô. Từ đầu đến cuối đều không nhìn Haya, giống như cực kỳ chán ghét cô ta, chỉ thấy thôi cũng ngại
bẩn.
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào yêu thương thắm thiết của bọn họ, Haya sắp tức điên lên rồi, cơn giận không thể trút, trùng hợp hầu gái bên cạnh muốn lên tiếng nói chuyện
với cô ta, bị cô ta thẳng tay quất roi lên: “Đám rác rưởi, nhìn tôi bị bắt nạt như thế, hoàng thất nuôi mấy người là để hóng chuyện của chủ nhân như vậy sao?”
Sau khi hầu gái trúng roi, quần áo trên người rách ra để lộ vết máu đỏ tươi nhưng cô ta vẫn không dám nói lời nào, chỉ có thể nén nước mắt lặng lẽ chịu đựng lửa giận
của công chúa.