Khi ở trên tàu, Lưu Hiểu Vũ và Vũ Bách dè chừng đang ở trên biển nên vẫn luôn không hành động, cũng không gặp bọn họ. Biết hai người họ xuống tàu, sau khi đặt
chân lên nước Y, họ dẫn theo bảy tám người xuất hiện trước mặt Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương.
Vũ Bách không có quan hệ gì với Lãnh Hoài Cẩn, cậu ấy tới đây là vì muốn bắt bọn họ rồi tra hỏi tung tích của Thẩm Vị Ương.
Lúc trước Lưu Hiểu Vũ đã được Lãnh Hoài Cẩn cứu giúp khi không nơi nương tựa, cho nên lúc này vẫn khá lịch sự với anh: “Anh Lãnh, xin lỗi anh, nếu anh bằng lòng phối hợp trở về cùng chúng tôi. Chúng tôi cũng sẽ không khiến anh khó xử.”
Nói xong, anh ta lại nhìn sang Thẩm Vị Ương bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, ánh mắt lộ vẻ thù địch: “Cô là Diệp Chiêu Chiêu?”
Thẩm Vị Ương im lặng, lòng vẫn đang do dự có nên nói cho bọn họ biết hay không.
Lưu Hiểu Vũ quan sát cô, sau đó nhìn Lãnh Hoài Cẩn rồi cười nhạo: “Khiếu thẩm mỹ của anh Lãnh xuống cấp thật đấy, tôi không thấy cô ta hơn chị tôi ở điểm nào.”
Lãnh Hoài Cẩn: “”
Thẩm Vị Ương: “…”
”
“Thế nên em quyết định thế nào? Còn chưa nghĩ kỹ sao?” Sau một lát im lặng, Lãnh Hoài Cẩn hỏi Thẩm Vị Ương, chờ đáp án của cô.
Thẩm Vị Ương thở dài: “Không nói, cứ vậy đi.”
Mặc dù rắc rối nhưng vẫn tốt hơn là cuốn họ vào chuyện số 86.
”
וו
“Anh gì ơi, chúng tôi đang bận, nếu anh lại chặn đường, đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Cô thản nhiên nhìn thẳng vào Lưu Hiểu Vũ.
Lưu Hiểu Vũ có ảo giác kỳ lạ như thể đã từng quen biết.
Mặc dù thẩm mỹ xuống cấp nhưng sở thích vẫn cố định.
Cô gái này rất giống Vị Ương.
“Nếu cô đã nói vậy. Anh Lãnh, xin lỗi. Mặc dù anh đã cứu mạng tôi nhưng trong chuyện của Vị Ương, anh đã quá đáng rồi, hôm nay tôi phải đòi lại công bằng cho cô ấy.
Thẩm Vị Ương vốn chẳng thấy sao, cô chỉ muốn đuổi bọn họ đi là được.
Nhưng bây giờ nghe Lưu Hiểu Vũ nói muốn dạy dỗ Lãnh Hoài Cẩn thay “Thẩm Vị Ương“, cô lại hơi cảm động, lòng chua xót khôn nguôi.
Thật ra bây giờ Lưu Hiểu Vũ và Vũ Bách chặn đường bọn họ cũng là vì đau lòng cô và cảm thấy không đáng thay cô.
Họ không biết rằng trên thế giới này còn có chuyện kỳ lạ như đổi xác hoàn hồn.
“Đánh nhẹ thôi, đừng làm bọn họ bị thương.”
Trước khi đánh nhau, Thẩm Vị Ương nói với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn khẽ gật đầu: “Yên tâm, anh biết chừng mực.”
Vũ Bách vẫn luôn im lặng, nghe thấy bọn họ nói như vậy, cậu ấy không khỏi cười nhạo: “Còn rất tự tin đấy, đánh nhẹ thôi hả? Hai người tưởng bọn tôi cần nhường à?
Thằng nhóc xui xẻo này!
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ chửi thầm trong lòng.
Nhưng Vũ Bách đã siết chặt quyền quyết liệt đấm về phía cô: “Cô là Diệp Chiêu Chiêu đúng không? Hôm nay tôi muốn xem thử cô có gì tốt hơn chị Vị Ương của tôi, thế
mà có thể quyến rũ thằng anh rể khốn nạn của tôi.”
Anh rể khốn nạn nào đó đang đánh nhau với người khác: “…
Thằng nhãi này có bệnh hả?
”
Thẩm Vị Ương vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn sang Lãnh Hoài Cẩn, an ủi anh: “Nhóc con thích giận dỗi, anh đừng để ý, cứ giao cậu ấy cho em.”
Thẩm Vị Ương không muốn Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy tủi thân hay khó chịu khi bị mắng nên mới an ủi anh.
Không ngờ việc ấy lại khiến Vũ Bách bùng nổ: “Con nhỏ xấu xa kia, cô nói ai là nhóc con hả?”
Nếu lời này là chị Vị Ương nói thì không sao hết, quan trọng là cái cô Diệp Chiêu Chiêu trước mặt này cũng chỉ là con bé bỏ học cấp ba mà thôi, lại dám nói chuyện với
cậu ấy bằng giọng điệu khinh thường như vậy.
Cảnh tượng vốn khá căng thẳng, nhìn dáng vẻ tức giận của Vũ Bách, Thẩm Vị Ương đột nhiên cảm thấy rất thú vị, cô cầm lòng không đậu cười cợt trêu ghẹo cậu ấy: “Dễ giận thế cơ à? Chẳng phải chính là thằng nhóc chưa trưởng thành đấy thôi?”
Vũ Bách tức giận nện quyền, không hề thương hương tiếc ngọc: “Nếu cô Diệp đã nói như vậy, đừng trách tôi bắt nạt con gái.”
Thẩm Vị Ương nhanh nhẹn né tránh, sau đó lắc mình đạp vào lưng cậu ấy. Mặc dù Vũ Bách cũng né tránh nhưng vẫn lảo đảo suýt ngã xuống đất, cũng không chiếm được hời ở chỗ cô.
Cậu ấy quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Đúng là không nhìn ra, cô thật sự có bản lĩnh.”
Thẩm Vị Ương cười nói: “Nhóc con à, cậu không nhìn ra nhiều chuyện lắm. Ở tuổi này vẫn nên đến trường đọc thêm sách vở thì tốt hơn, đừng có suốt ngày đánh đánh giết giết, đầu óc ngu si tứ chi phát triển đấy!”
“Cho cô lắm mồm này!” Vũ Bách siết chặt nắm đấm, chạy lấy đà rồi xông lên vung quyền về phía cô, sau đó lại đá ngang một cước.
Thẩm Vị Ương né tránh linh hoạt, cô tóm lấy cánh tay cậu ấy rồi quật ngã qua vai. May mà Lưu Hiểu Vũ đón được cậu ấy, nếu không sợ rằng cậu ấy sẽ ngã xuống đất trông rất khó coi.
“Nhóc con né sang bên cạnh đi, giao cô ta cho bố là được.”
Lưu Hiểu Vũ vỗ vai Vũ Bách nói.
Vũ Bách lạnh lùng hất tay bố mình ra, im lặng cắn răng tiếp tục đánh nhau với Thẩm Vị Ương.
Lưu Hiểu Vũ vừa định giúp Vũ Bách thì đã bị cậu ấy giận dữ quát: “Cút ngay, không cần ông nhúng tay vào chuyện của tôi!”
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Vị Ương hay không, cô cảm thấy Vũ Bách rất căm thù Lưu Hiểu Vũ.
Cô lại đánh nhau với Vũ Bách thêm mấy hiệp nữa, cuối cùng Vũ Bách bị đánh bại, bị cô quật ngã dưới đất. Lưu Hiểu Vũ vội vàng đó cậu ấy dậy nhưng bị cậu ấy đẩy ra: Cút đi, đừng giả mù sa mưa.”
Lưu Hiểu Vũ run rẩy rút tay về, không biết vì sao bàn tay to lớn kia lại khựng giữa không trung.
Kết quả là Vũ Bách lại không vui, giận dữ nói với Lưu Hiểu Vũ: “Đệt mợ ông còn sững sờ ở đó làm gì? Bọn họ đi rồi kia, còn không mau đuổi theo!”
“Không đuổi nữa, không đuổi kịp đâu, chúng ta đi băng bó trước đã.”
So với việc đuổi theo Lãnh Hoài Cẩn và Diệp Chiêu Chiêu. Lưu Hiểu Vũ càng để ý đến tình trạng thương tích của con trai hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!