“Không phải Tiểu Ngải cô nói là nhìn khoá học của tôi đi vào cổng lớn hoạ sĩ nguyên tác sao? Tại sao bây giờ phong cách của cô giống đại sư Sophia như vậy?”
u Huy nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nhìn Ngải Lan.
Anh ta sợ đây là Ngải Lan đi sao chép kết quả của Sophia, nhưng lại ngại nói rõ chuyện ra.
Hơn nữa đều là hoạ sĩ nguyên tác, Ngả Lan rất mẫn cảm với những chuyện này, vì vậy hiếm thấy có thể lập tức hiểu được ý của Lưu Huy.
Cô ấy nói: “Không phải, anh Huy, anh tin tưởng tôi, anh cũng từng xem bản phác thảo lúc trước của tôi rồi, anh biết tôi tốn bao nhiêu sức cho hình vẽ yêu quái mà.”
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Lưu Huy vừa hay reo lên, Thẩm Vị Ương bảo anh ta đi vào.
Ngải Lan sẽ không sao chép, vậy Thẩm Vị Ương thì sao, rốt cuộc bản nháp là Thẩm Vị Ương sửa.
Trong lòng Lưu Huy hơi rối rắm.
Nếu Thẩm Vị Ương sao chép, anh ta nên nói khéo những chuyện này với Thẩm Vị Ương thế nào.
“Cô Thẩm gọi tôi, trước tiên cô xem lại thử chi tiết Đát Kỷ chibi có cần sửa không, sau khi sửa xong bản thảo thì giao cho tôi, tôi liên hệ với Vân Tưởng.”
Sau khi dặn dò xong những việc này, anh ta đi về phía văn phòng của Thẩm Vị Ương.
“Cô Thẩm, cô tìm tôi.”
Nhìn thấy Lưu Huy tiến vào, Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu: “Ngồi đi, tôi có việc hỏi anh.”
Vẻ mặt Thẩm Vị Ương nghiêm túc, trông có vẻ tâm trạng dường như không tốt lắm.
Mặc dù cô đã là kỹ sư trò chơi cao cấp, mẹ đã đầu Liên Minh được người chơi yêu thích, nhưng tính tình hiền hòa, không hề có dáng vẻ đến TX làm việc.
Đây là lần đầu tiên Lưu Huy thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của cô, trong lòng không nhịn được có hơi lo lắng, không biết có phải mình đắc tội với cô ở đâu
không.
Thẩm Vị Ương thuận tay rót cho anh ta một chén trà, anh ta sợ đến run tay. “Cô Thẩm, để tự tôi rút được rồi.”
“Cô…cô có chuyện gì cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết không giấu giếm.”
Lúc này tâm trạng Thẩm Vị Ương nặng nề, cũng không chú ý tới sự lo lắng của Lưu Huy.
Sau khi nghe anh ta nói như vậy thì hỏi thẳng: “Vậy tôi cứ nói thẳng nhé.”
“Sau khi dự án Huy Chương Vinh Quang được ấn định vào năm ngoái, anh đã ở bộ phận nghiên cứu phát triển này rồi, trước đó anh cũng từng làm những ngành khác ở TX, năm năm rồi có phải anh biết rất nhiều chuyện của TX không?”
Người qua đường A trong phim võ hiệp bị diệt khẩu là vì biết quá nhiều. Sau khi Lưu Huy nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy thì run rẩy trong lòng, lập tức không đánh tự khai: “Cô Thẩm yên tâm, miệng tôi rất kín, chuyện cô là vợ cũ của tổng giám đốc Lãnh, tôi tuyệt đối giữ bí mật. Tôi xưa nay đều không nói chuyện bên lề với những người khác trong phòng làm việc.”
Thẩm Vị Ương vốn chỉ muốn hỏi sao Lý Vân Tưởng lại tới TX.
Không ngờ Lưu Huy vậy mà đã biết chuyện cô là vợ cũ của Lãnh Hoài Cẩn, sắc mặt cô thay đổi: “Anh… Anh biết tôi là vợ cũ của Lãnh Hoài Cẩn sao?”
Lưu Huy nhìn dáng vẻ kinh ngạc này của cô, trong lòng cũng hơi hồi hộp, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình: “Cô… cô không phải muốn hỏi tôi vấn đề này
sao?”
Thẩm Vị Ương: “Tôi muốn hỏi chuyện của Lý Vân Tưởng, anh biết cô ấy đến TX lúc nào không?”
Lưu Huy thở dài một hơi: “Thì ra cô hỏi nói cái này.”
“Vân Tưởng tới vào một năm trước, còn là tổng giám đốc Lãnh đưa tới, gương mặt của cô ấy rất đẹp, lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy là tình nhân của tổng giám đốc Lãnh đấy.”
Nói tới đây, anh ta nhanh chóng bổ sung: “Có điều cô Thẩm yên tâm, tổng giám đốc Lãnh ngay từ đầu đã đưa cô ấy tới bộ phận Huy Chương Vinh Quang, sau này ở
công ty cũng chưa từng thấy giữa hai người có qua lại.”
“Tôi càng nghiêng về việc tổng giám đốc xem cô ấy là em gái, vì lúc Vân Tưởng vừa tới rất kiệm lời, nhưng mà vì đẹp nên tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy rất cao ngạo lạnh lùng.”
“Nhưng mà tôi không cảm thấy như vậy, cô ấy không phải cao ngạo lạnh lùng, là tinh thần bất ổn, có lẽ bởi vì tôi cũng là một nửa nghệ sĩ nên tôi nhạy cảm hơn với những cảm xúc rất nhỏ của con người.”
Thẩm Vị Ương cũng có loại cảm giác này.
Tuy rằng gương mặt Lý Vân Tưởng xinh đẹp, nhưng mà cô ấy không nhiệt tình, trông có vẻ giống như một nhánh hoa hồng đỏ nở rộ mà không có cảm giác sức sống
bừng bừng.
Có lẽ Lãnh Hoài Cẩn không lừa cô, Lý Vân Tưởng từng bị tổn thương ở chỗ Tiêu Diễn.
Nhưng tại sao Lãnh Hoài Cẩn phải vô duyên vô cớ giúp cô ấy?
Trước đó tuy rằng cô chưa từng tiếp xúc với giới xã giao của Lãnh Hoài Cẩn, nhưng mà nếu có một người phụ nữ có ngoại hình nổi bật như Lý Vân Tưởng trong giới của
anh, cô nhất định sẽ chú ý.
“Về Lý Vân Tưởng, anh còn biết gì?”
Suy nghĩ một lát, Thẩm Vị Ương hỏi tiếp.
Lưu Huy lắc đầu: “Nhiều hơn nữa tôi cũng không biết, có điều tối qua tôi có một suy đoán, không biết có nên nói không.”
Thẩm Vị Ương: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói là anh nói.”
Sau khi được Thẩm Vị Ương đảm bảo, Lưu Huy mới nói: “Cô có chú ý tới tối qua tổng giám đốc Tiêu nói anh ta là anh rể của Vân Tưởng không? Bởi vì cái này, tối hôm
qua tôi sợ đến mức không ngủ được.”
Lãnh Hoài Cẩn không phải người thích trình bày, cũng không phải người thích nhiều chuyện, tối qua chuyện về Tiêu Diễn và Lý Vân Tưởng, anh chỉ nói lấp lửng nước
đôi.
Bây giờ nghe Lưu Huy nói như vậy, có vẻ như biết rất nhiều.
Thẩm Vị Ương để anh ta nói tiếp.
Lúc này Lưu Huy mới nói tiếp: “Tổng giám đốc Tiêu chỉ kết hôn một lần, đó chính là cô chủ nhà họ Mộ, nếu anh ta nói anh ta là anh rể của Vân Tưởng, lẽ nào Vân Tưởng
là cô hai nhà họ Mộ? Nhưng trong trận hỏa hoạn lớn hai năm trước, cả nhà họ Mộ lẽ ra đều đã chết cháy hết rồi.”
Bây giờ Lưu Huy chỉ đang suy đoán, nhưng Thẩm Vị Ương đã xác định từ chỗ Lãnh Hoài Cẩn rồi, Lý Vân Tưởng chính là Mộ Vân Tưởng.
Chỉ là nếu Tiêu Diễn cưới chính là cô cả, vậy tại sao Lãnh Hoài Cẩn nói Mộ Vân Tưởng là vợ của Tiêu Diễn, mà Tiêu Diễn còn nói anh ta là anh rể của Mộ Vân Tưởng? Vậy
rốt cuộc Mộ Vân Tưởng là cô cả hay cô hai?
“Nhà họ Mộ làm gì vậy?”
Thẩm Vị Ương tiếp tục hỏi Lưu Huy.
Bây giờ nhà họ Mộ đã biến mất, không phải cô muốn rình trộm quá khứ của Mộ Vân Tưởng, chỉ muốn biết rõ tại sao Lãnh Hoài Cẩn phải giúp Mộ Vân Tưởng, không tiếc
trêu chọc tới đối thủ mạnh như Tiêu Diễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!