Không thể đi máy bay, thậm chí ngay cả đường sắt cao tốc công cộng Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn cũng đều không cân nhắc tới, cuối cùng bắt xe buýt đến bến
phà ở vùng ngoại thành, định đi tàu đen đến Lệ Giang.
Nói là tàu đen, nhưng thực chất nó chỉ là tàu chở hàng của tư nhân không nằm trong tầm kiểm soát của nhà nước, bị tư nhân dùng để trục lợi mà thôi. Tuy rằng ở trên đó loại người gì cũng có, không cẩn thận sẽ có thể gặp phải kiểu tư nhân buôn bán thuốc phiện, nhưng dựa vào bản lĩnh của hai người họ, hẳn sẽ không có vấn đề gì
lớn.
em?”
Vấn đề lớn nhất của họ bây giờ là Lục Vân Sâm, người đã “đuổi giết” họ không tha suốt cả một chặng đường.
“Có hơi sơ sài một chút, sau khi rời khỏi vùng biển này, chúng ta có thể mua một chiếc xe tự mình đi.”
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn thương lượng với người lái tàu xong, Thẩm Vị Ương đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng nhỏ đơn sơ.
Thấy anh đau lòng cho cô, cô cười nói: “Lúc trước theo anh đi làm nhiệm vụ, em cũng đã từng lấy trời làm màn chiếu làm đất, sao lúc đấy anh không thương xót cho
Lãnh Hoài Cẩn đi tới đắp chăn cho cô: “Lúc đó anh đang nghĩ cách đuổi em đi, bây giờ anh lại sợ em đuổi anh đi.”
Thảm Vị Ương đắp chăn, động tác kéo góc chăn bỗng dừng lại, sau đó đặt chăn xuống, đi đến vỗ vỗ mặt anh nói: “Vậy anh phải chăm sóc em thật tốt, đừng chọc em tức giận, bằng không em sẽ bỏ anh thật đó.”
Lãnh Hoài Cẩn nắm lấy tay cô, cười rạng rõ nói: “Được, anh nhất định sẽ không chọc giận em.”
Làm sao mà anh có thể chọc cô tức giận.
“Sao bây giờ lại ngốc như vậy hả?”
Nhìn nụ cười có hơi ngu ngốc của anh, Thẩm Vị Ương không nhịn được cười.
“Nói chuyện chính đã, anh đã đi tìm người lái tàu thăm dò tất cả những người trên tàu chưa, đợi đến khi ra khơi mà có việc phải làm thì cũng đã muộn.”
Vừa rồi Lãnh Hoài Cẩn không chỉ đi trả tiền vé cho người lái tàu, mà còn đi thăm dò xem trên chuyến tàu ra biển lần này có những loại người gì.
Tuy rằng họ không sợ người khác tới gây sự, nhưng họ vẫn đang ở trên tàu, một khi tàu thả neo rời bến lênh đênh trên biển thì sẽ không đi đâu được nữa, nếu có người
không sợ chết mà muốn đánh một trận sống mái cùng với những người khác, lõ mà tàu bị sập, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến họ.
Bởi vì tàu đen thuận tiện cho các giao dịch của xã hội đen, những chuyện như này cũng không phải là hiếm thấy.
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Quả thật có người rất kỳ lạ, nhưng ở trên loại tàu này có người kỳ lạ cũng là điều bình thường, chỉ cần không có xung đột gì lớn ảnh hưởng đến chúng ta là được.”
Thẩm Vị Ương: “Cũng đúng, có ba ngày mà thôi, chúng ta chỉ cần ra ngoài ít nhất có thể là được.”
Nói xong, cô tiếp tục sửa soạn lại chăn, nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn đứng sừng sững ở đó, không biết đang do dự cái gì.
Sau khi đắp chăn, cô nhìn anh hỏi: “Sao vậy A Cẩn, anh có việc gì có thể nói thẳng với em, không cần để ý đến cảm xúc của em đâu.”
“Anh đang lo lắng cho sự an toàn của em.” Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt hai tay, trong lòng rối như tơ vò.
“Anh có thể bảo em đừng nhúng tay vào chuyện của người khác được không?”
Thẩm Vị Ương sửng sốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng có chút lo lắng: “Anh nói trước đi, anh ở bên cạnh em, em không thể nào vì người khác mà đẩy anh vào nguy hiểm.”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới mở miệng nói: “Vừa rồi anh đã hỏi qua người lái tàu, quả thật không có người đáng nghi, nhưng có một chuyện… Em đã từng nghe nói đến
minh hôn* chưa?”
(*) Minh hôn là tập tục phổ biến từ thời phong kiến của Trung Quốc, minh hôn còn được gọi là âm hôn hay đám cưới ma, tức là đám cưới được tổ chức cho hai người đã
khuất hoặc một người sống một người đã mất.
Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này, không phải trước đây minh hôn là để cho người chết lấy vợ ư? Bây giờ vẫn còn loại chuyện như này hả?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Chỉ là suy đoán hiện tại của anh mà thôi, nhưng mà cũng đúng được gần tám chín phần, lúc trở về anh ngửi thấy có mùi gì đó không đúng nên đi xem một chút, thì thấy trong nhà kho để hàng có một thi thể phụ nữ mặc váy cưới, phía sau vẫn còn chất đống bảy tám cái.”
Tại sao lại như vậy.
Thẩm Vị Ương lùi lại một bước, đồng tử co rút lại, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Lãnh Hoài Cẩn chần chờ một lát rồi mới nói: “Vị Ương, tuy nói lời này anh nói có hơi ích kỷ, nhưng chuyện này chúng ta đừng quan tâm có được không, hiện tại chúng ta không phải là người của Ám Dạ, cho nên đừng quan tâm loại chuyện vô nghĩa như này.”
Anh tiến lên một bước, nắm lấy bả vai cô, căng thẳng hỏi cô: “Chúng ta yên ổn chờ đến Lệ Giang để đi du lịch nhé? Nếu em sợ, chúng ta xuống tàu ngay bây giờ, đợi
chuyến tiếp theo có được không?”
Thẩm Vị Ương biết sự thật chính là như thế, nhưng loại chuyện này lại để cho cô biết, sao cô có thể giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục đi du lịch được.
Mặc dù không liên quan gì đến cô, nhưng mà cô không đành lòng nhìn thấy số mệnh bi thảm của những người phụ nữ đáng thương.
Hơn nữa, nhất định Lãnh Hoài Cẩn còn có điều gì đó chưa nói ra.
“A Cẩn, anh còn nhìn thấy gì nữa, anh nhìn thấy cái gì, em cảm thấy mình nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu như chỉ có một vài thi thể của phụ nữ, đáng lẽ A Cẩn sẽ không thể chắc chắn rằng cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh hoàn toàn có thể lừa cô không để cho
cô biết, trừ khi sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, còn có nguyên nhân khác buộc cô nhất định phải nhúng tay vào loại chuyện này.
Lãnh Hoài Cẩn thấy cô nhìn chằm chằm vào mắt mình, bất lực thở dài: ” Đúng là không thể giấu được em chuyện gì, anh nói được chưa.”
Anh từ từ nới lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, giống như đã thỏa hiệp mà nói: “Anh nhìn thấy Tùy Tố, còn có, anh nhớ ra, thi thể của người phụ nữ kia chính là Triệu Miêu Miêu, em có còn nhớ cô ta hay không? Trước kia lúc còn ở Ám Dạ, cô ta và Tùy Tố chơi với nhau rất thân, hẳn cô ta đã khiến em nếm không ít mùi vị khổ cực.”
Triệu Miêu Miêu.
Một người đã từng rạng rõ như vậy mà giờ lại trở thành cô dâu ma trong bộ váy cưới.
Tại sao lại như vậy.
Thẩm Vị Ương có chút không thể chấp nhận nổi, lui về phía sau vài bước, Lãnh Hoài Cẩn đã lấy cô kịp thời mới không để cho cô đang mềm nhũn cả hai chân ngã lăn
trên mặt đất.
“Chắc Tùy Tố đến mang thi thể của cô ta đi, chuyện này, không phải không ai quan tâm, Vị Ương, chúng ta…”
Còn chúng ta như thế nào, anh lại không nói ra được.
Anh hiểu Thẩm Vị Ương.
Người bình thường cô đã khó có thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi một trong số đó đã từng là đồng đội của cô.
Đúng vậy, là đồng đội, mặc dù trước kia lúc ở trong Ám Dạ, Triệu Miêu Miêu đối xử với cô không tốt cả vạn lần, nhưng suy cho cùng cô ta cũng đã từng là đồng đội của
cô, cùng cô kề vai sát cánh chiến đấu với Cực Lạc Yến.
Bây giờ cô ta trôi dạt đến tận đây, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu anh vẫn tiếp tục nói, anh không xứng đáng là người yêu của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!