“Nếu em không thể trở về, vậy thì anh và em sẽ cùng rời đi.”
ên đường về nhà, tâm trí của Thẩm Vị Ương luôn lơ đãng, trong đầu chỉ nghĩ đến câu nói của Lãnh Hoài Cẩn khi cô rời đi vào ngày hôm đó.
Rốt cuộc A Cẩn muốn làm gì?
Anh thực sự không sao chứ? Tại sao nhà họ Lãnh lại nói anh đã hôn mê hơn một tháng? Vị trí tổng giám đốc Lãnh Thị là do anh tự giao cho Lãnh Linh Lung, hay là do
Lãnh Linh Lung và Thân Khiết đã hợp sức lừa anh.
Ngoài ra, người đàn ông mà cô đã nhìn thấy lúc đó, cộng với hiện tượng kỳ lạ trong thế giới phai màu tĩnh lặng kia, là một giấc mơ hay là ảo giác của cô?
Quá nhiều câu hỏi khiến cô choáng ngợp trong giây lát.
Cô không tài nào hiểu nổi.
Đợi cô về đến nhà, chuyện càng tồi tệ hơn đã xảy ra.
Không biết Tăng Ni Ni tìm được nơi ở mới của cô bằng cách nào, mà lúc này đang đứng đợi cô ở cửa khu chung cư. Vừa nhìn thấy cô, cô ta đã lao thẳng tới kéo tay áo
cô van xin.
“Chiêu Chiêu, Diệp Chiêu Chiêu, tôi biết sai rồi, cầu xin cô tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cô đừng vì một mình tôi mà liên lụy đến gia đình
tôi được không?”
Thẩm Vị Ương nghe vậy thì mơ màng, gõ tay cô ta ra khỏi cánh tay của mình rồi giữ khoảng cách với cô ta, cau mày hỏi: “Cô đang nói gì vậy?”
Tăng Ni Ni liền quỳ xuống trước mặt cô: “Diệp Chiêu Chiêu, tôi biết sai rồi, cầu xin cô hãy van nài cảnh sát Liễu và tổng giám đốc Lãnh. Mặc dù bố tôi đã sử dụng thứ đó, nhưng ông ấy có thể bỏ được, còn công ty của chúng tôi nữa, cô hãy nói với tổng giám đốc Lãnh đừng nhân lúc người ta khủng hoảng mà thu mua được không?”
Bố của Tăng Ni Ni là người hút số 86, thảo nào trước đó cô ta có thể miêu tả chính xác phản ứng của người sau khi hút số 86 với Liễu Hoài Xuyên, còn lén bỏ thứ đó
vào trong phòng của cô.
Nhưng làm sao Lãnh Hoài Cẩn biết được? Anh thu mua công ty nhà họ Tăng là hành động thương mại đơn thuần hay đang trút giận cho cô?
“Cô đứng lên trước đi! Mấy chuyện này là do bố cô gieo gió gặt bão, nên cô quỳ xuống cầu xin tôi cũng vô ích.”
Cô không thích Tăng Ni Ni quỳ xuống trước mặt mình tỏ vẻ đáng thương, khiến cô thấy phát ghét.
Lúc này đã có rất nhiều vây quanh ở cửa khu chung cư để xem náo nhiệt.
Các cô chú ra ngoài đi dạo sau bữa tối đều mang vẻ mặt tò mò, khiến Thẩm Vị Ương rất xấu hổ.
Còn Tăng Ni Ni vẫn quỳ trước mặt cô giả vờ đáng thương, như thể cô đã bắt nạt cô ta.
Cô không kéo lên được nên dứt khoát từ bỏ, đi thẳng vào khu chung cư, ai dè Tăng Ni Ni lại không biết xấu hổ đến mức độ này, ôm lấy đùi cô không cho cô rời đi.
“Chiêu Chiêu, Diệp Chiêu Chiêu, tôi van xin cô hãy tha cho bố tôi được không? Tôi biết, tất cả lỗi lầm đều thuộc về tôi, xin cô hãy bỏ qua cho nhà chúng tôi. Tôi chỉ đắc
tội với cô một lần mà thôi, cô làm người đừng hành xử tuyệt tình như vậy chứ!”
“Ôi chao! Chuyện gì vậy? Cô gái này khóc lóc thảm thương quá!”
“Còn có thể là chuyện gì chứ? Người đang đứng kia là người tình bé bỏng ở bên ngoài của bố cô ấy. Ngày nay chuyện con gái của vợ đến đây cầu xin con giáp thứ mười
ba rời khỏi gia đình bọn họ như này tôi đã chứng kiến rất nhiều lần rồi.”
“Đúng đúng đúng, mấy ngày trước ở khu chung cư của chúng ta còn có cô vợ cầm dao tìm thẳng đến nhà để chém con giáp thứ mười ba nữa đấy?”
“Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng! Cô gái này xinh như vậy làm gì chẳng được, sao cứ phải làm ba cái việc bẩn thỉu phá hoại gia đình người khác như
này.”
“Tăng Ni Ni, cô bị bệnh phải không? Tôi nói lại lần cuối, tôi không quen bố cô, càng không biết bố cô đã làm những gì. Bây giờ ông ta bị lật thuyền là quả báo của ông
ta, không liên quan gì đến tôi…”
Dứt lời, cô liền đá mạnh vào người Tăng Ni Ni, sau đó quay đầu giẫm giày cao gót rời đi.
Chính cô ta đã gây sự trước nên bị vậy là xứng đáng, đừng nói là cô chẳng làm gì, cho dù cô có làm thì sao chứ?
Tăng Ni Ni đã là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, chứ không phải là quỳ ở đây giả vờ đáng thương lợi dụng áp lực dư luận để gây
thêm rắc rối cho cô.
Nhưng cô không ngờ rằng người trong khu chung cư này đều tràn ngập trái tim Thánh Mẫu, không biết ai đã cho Tăng Ni Ni vào, sau đó Tăng Ni Ni đã quỳ xuống dưới tòa chung cư mà cô đang ở, còn liên tục dập đầu xin lỗi.
Thẩm Vị Ương:“..
”
Lúc cô tranh thủ đi uống nước khi đang livestream thì nhìn thấy cảnh tượng này từ trên ban công, đã tức đến mức muốn chửi rủa.
Sao cô ta bám dai như đỉa vậy?
“Làm phiền các anh đuổi người ở bên dưới tòa nhà ra ngoài, bằng không tôi sẽ đâm đơn kiện, chắc chắn sẽ kiện công ty các anh phá sản.”
Cô gọi cho bên quản lý chung cư.
Số 86 vốn là thuốc cấm, một khi lưu hành sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.
Đừng nói quan hệ giữa cô và Tăng Ni Ni không tốt, không có tình bạn, mà cho dù có, cô cũng sẽ không giúp.
Còn nhà họ Lãnh, bấy giờ cô mới nhớ người đang nắm quyền là Lãnh Linh Lung, sớm đã không còn liên quan đến A Cẩn nữa, nên ai thu mua ai sắp phá sản đều không
liên quan đến cô.
“Diệp Chiêu Chiêu có lòng dạ rắn rết.”
“Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, trông cô xinh đẹp như vậy, không ngờ lòng dạ của cô lại ác độc như vậy.” “Mọi người hãy tẩy chay Diệp Chiêu Chiêu, đừng mua bất cứ thứ gì trên sóng livestream của cô ta.”
“Đúng đó, đúng đó, đừng mua gì cả. Lúc trước ở đoàn làm phim, cô ta còn hống hách với Nghiên Nghiên nhà chúng ta nữa.”
“Còn nữa, còn nữa, hình như cô ta đang cặp kè với người đàn ông đã có gia đình, còn có mối quan hệ mập mờ với Thương Lan Hành.”
Đến khi cô gọi xong, cho rằng mình có thể bình yên định quay lại tiếp tục livestream thì chợt phát hiện trên màn hình đã sớm đã bị mắng tan tác, đủ lời bịa đặt khiến
người khác ngạt thở.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là hãng quảng cáo gọi tới: “Cô Diệp Chiêu Chiêu, thật xin lỗi, mong cô hãy lấy sản phẩm của chúng tôi ra khỏi kệ hàng livestream của cô ngay tức khắc.”
Thẩm Vị Ương nắm chặt điện thoại, cố gắng để mình bình tĩnh lại hỏi: “Sao đang yên đang lành lại muốn chấm dứt hợp đồng?”
Hãng quảng cáo bất đắc dĩ nói: “Bà cô của tôi ơi! Cô hãy tắt livestream đọc tin tức trước đi. Có người đang ở trên sân thượng tòa nhà của cô kêu gào đòi nhảy lầu đấy.