“A Cẩn, A Cẩn, anh không sao chứ?”
Lúc Thân Khiết che dù đuổi tới, nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Hoài Cẩn toàn thân dính đầy nước sơn đầm mình trong cơn mưa tầm tã thì đau lòng đến mức nước mắt lập tức
dâng lên trong hốc mắt.
Cho dù trong thế giới của cô ta đầy rẫy giả dối nhưng cô ta thật sự thích anh.
Nếu không phải vì thích anh sao cô ta lại có thể tự đẩy mình vào đường cùng.
“A Cẩn, A Cẩn, anh sao vậy? Trên người anh sao lại thế này? Có phải vì Chiêu Chiêu không? Có phải vì bảo vệ Chiêu Chiêu mà ra không?”
Cô ấy cố kìm nén cảm giác đau lòng, nhìn anh hỏi.
Người có khuôn mặt tuấn tú đang ướt đẫm nước mưa này không biết là người trong mộng của bao nhiêu cô gái.
Nhưng trong mộng của anh chỉ có mỗi Thẩm Vị Ương mà thôi.
Lời của cô ta dường như kéo anh ra khỏi thế giới hoảng hốt thất thần kia: “Cô ấy là em họ của em, đúng lúc gặp được cho nên thuận tiện giúp cô ấy một chút mà
thôi.”
Anh chôn giấu tất cả những cảm xúc trong lòng mình, nhìn người phụ nữ quen thuộc mà xa lạ trước mắt này.
Thân Khiết cảm thấy có chỗ nào đó đã lệch khỏi quỹ đạo nhưng bây giờ anh vẫn giữ vững quan điểm rằng Diệp Chiêu Chiêu là em họ cô ta, điều này khiến cô ta yên
tâm hơn rất nhiều.
Chỉ cần anh vẫn chưa hoàn toàn nghi ngờ, cô ta vẫn còn cơ hội.
Vì anh, cô ta sẽ cố gắng học cách để trở thành một Thẩm Vị Ương hoàn hảo nhất.
Cô ta sẵn lòng vứt bỏ bản thân, sống dưới dáng vẻ của một người khác một cách triệt để, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh mãi mãi.
“Em về nhà trước đi, anh đến chỗ nhà chính bên bà nội một chuyến.”
Sau khi trở về trang viên Lãnh gia, anh không lái xe về phía nhà mình mà dự định chạy thẳng đến tòa biệt thự của bà cụ.
Thân Khiết căng thẳng siết chặt tay hỏi: “Vì sao muốn đến chỗ bà cụ?”
Giọng điệu của Lãnh Hoài Cẩn hơi lộ vẻ lạnh nhạt: “Bà vừa mới xuất viện, tuy rằng giữa anh và bà có không ít hiềm khích nhưng dù sao anh cũng là cháu trai bà, nên
đến thăm bà.”
Lúc này Thân Khiết mới nhận ra mình quá mức căng thẳng, thần hồn nát thần tính.
Cô ta lập tức nở nụ cười gượng gạo: “Đúng, nên đến thăm, vậy em phải đi cùng anh à?”
Trước kia bởi vì chuyện chế độ 996, Thẩm Vị Ương đứng ở phía đối lập với tập đoàn tài chính Lãnh Thị dẫn đến xích mích với người nhà họ Lãnh rất khó coi, bà cụ đứng về phía Lãnh Linh Lung nên quan hệ với Thẩm Vị Ương vẫn luôn không tốt.
Cô ta hơi sợ Lãnh Hoài Cẩn sẽ dẫn mình đến đó.
Càng ở trong tình huống cực đoan thì bản tính của một người lại càng lộ rõ. Cô ta bẩm sinh tính tình đã yếu đuối, kém xa so với Thẩm Vị Ương, đến lúc đó không cẩn
thận chút thôi là sẽ bị lộ, mất nhiều hơn được.
Cô ta thầm muốn chung sống hạnh phúc với Lãnh Hoài Cẩn nhưng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với đám yêu quái ăn thịt người kia của nhà họ Lãnh.
May là Lãnh Hoài Cẩn cũng không định đưa cô ta qua đó.
“Không cần, quan hệ giữa em và bà nội không tốt, nếu qua chắc chắn sẽ bị bà làm khó dễ, anh tự đi là được rồi.”
Bây giờ trong lòng anh đã khẳng định Diệp Chiêu Chiêu mới là Vị Ương của anh, anh cũng không mảy may muốn thử Thân Khiết nữa, tuy nhìn thấy sự sợ hãi đối với bà
cụ trong mắt cô ta nhưng anh vẫn không hỏi han gì cả.
“Em cứ chăm chỉ đọc kịch bản, đến đoàn làm phim quay phim, hoặc là ở lại chỗ đoàn làm phim luôn cũng được. Gần đây chú hai ở lại bên kia chăm sóc bà nội, anh cũng thuận tiện ở lại luôn, có một số việc cần thương lượng với chú hai.”
Nếu không phải vì ánh mắt của anh quá mức bình tĩnh không chút gợn sóng thì Thân Khiết gần như đã nghĩ rằng anh đang cố ý trốn tránh cô ta.
Nhưng anh lại lấy lý do công việc và tận hiếu, dường như không có chỗ nào để chỉ trích cả.
Thẩm Vị Ương hẳn cũng không phải kiểu phụ nữ xa đàn ông là không sống nổi, lúc này chắc cũng nên theo việc của mình.
Sau khi dự đoán trước phản ứng nên có của Thẩm Vị Ương, Thân Khiết mới mở miệng nhìn anh cười hào phóng: “Anh chỉ cần quan tâm đến chuyện công việc là được, không cần lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lãnh Hoài Cẩn hờ hững gật đầu, sau đó lái xe đến chỗ nhà chính bên bà cụ trước.
Bà cụ Lãnh mới xuất viện hôm qua, Lãnh Hoài Cẩn không đến đón.
Hôm nay cho dù anh đến đây thăm nhưng bà cụ vẫn không chịu gặp.
“Bảo nó về đi, bà già tôi không có phúc phận được tổng giám đốc Lãnh hạ mình đến thăm.”
Bà cụ đang nằm trên giường được Lãnh Linh Lung đút thuốc, lúc nghe thấy quản gia nói Lãnh Hoài Cẩn đến đây thăm bà, lập tức khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng.
Lãnh Linh Lung không nói gì cả, tiếp tục săn sóc bà uống thuốc.
Sau trận hỏa hoạn đó, trong lòng cô ta vẫn còn áy náy với hai vợ chồng Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, ham muốn tranh giành háo thắng trước đây cũng đã tiêu biến
từ lâu.
Cô ta dự tính sau khi thân thể của bà nội có chuyển biến tốt hơn thì sẽ quay về nước Y, sau này nếu không có chuyện gì vô cùng quan trọng thì cũng không định về
nước nữa.
“Cháu có biết vì sao bà không muốn gặp nó không?”
Sau khi quản gia lui ra chuyển lời của bà cho Lãnh Hoài Cẩn, bà cụ nhìn Lãnh Linh Lung hỏi.
Lãnh Linh Lung nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận đáp: “Bà nội luôn có lý do của mình.”
Về phần lý do gì thì bà cụ không nói tiếp.
Lãnh Linh Lung cũng không hỏi nhiều.
Cô ta vẫn cảm thấy thái độ của bà cụ đối với Lãnh Hoài Cẩn có vẻ hơi kỳ lạ.
Nếu nói bà không thích đứa cháu trai này thì lúc trước bà sẽ không đồng ý dẫn anh trở về khi hai anh em Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Hoài Sâm phiêu bạt ở bên ngoài.
Nếu lúc trước đồng ý dẫn anh trở về chứng tỏ trong lòng bà đã thừa nhận người cháu trai này, ngoại hình Lãnh Hoài Cẩn tuấn tú, năng lực lại xuất chúng, có một cháu trai ưu tú như vậy, không thể nào càng ngày càng… ghét bỏ được.
“Cậu chủ, bà chủ bảo ngài trở về, bà chủ không muốn gặp cậu, cậu chủ…. Cậu thế này là, cậu làm gì vậy?”
Sau khi quản gia Lý ra ngoài sân chuyển lời của bà cụ lại cho Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn không những không đi mà thậm chí còn quỳ thẳng xuống sân giữa cơn
mưa tầm tã.
Vị quản gia lớn tuổi hoảng sợ, hoàn toàn không rõ anh đang muốn làm gì, lập tức căng thẳng đó anh dậy.
“Chú Lý, không cần đồ tôi, tôi có việc muốn cầu xin bà nội nên cần phải cúi đầu.”
Anh nhẹ nhàng gõ bàn tay đang đó mình của quản gia Lý ra, nghiêm chỉnh quỳ gối ở đó rồi nói.
Trong lòng người quản gia già hoảng sợ, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, cậu chủ cũng chưa bao giờ củi đầu hèn mọn như vậy trước mặt bà cụ…, hôm nay đã xảy ra
chuyện gì vậy?
Gần đây cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Chẳng lẽ do cậu chủ cảm thấy ngày hôm qua lúc bà cụ xuất viện mình không đến đón cho nên trong lòng cảm thấy hổ thẹn?
Không thể nào, cậu chủ không hiếu thuận đến mức đó.
“Tiểu Cảnh, đến đây che dù cho cậu chủ.”
Quản gia Lý gọi với vào dặn một nữ giúp việc trong nhà rồi sau đó lại vào nhà một lần nữa, định nói chuyện này với bà cụ.
Nhưng lúc đến phòng ngủ của bà cụ, Lãnh Linh Lung cũng vừa bước ra, nhìn ông nói: “Bà nội đang ngủ trưa, nói có việc gì cũng không được phép quấy rầy bà.”
Quản gia Lý sốt ruột nói: “Nhưng cậu A Cẩn, cậu ấy… không biết vì sao cậu ấy lại đang quỳ gối trong sân.”