“Nhường đường, nhường đường, xin mọi người đừng như vậy.”
Lộ Ôn Châu cẩn thận che chở Thẩm Vị Ương nhưng hoàn toàn không che chở nổi, đám người điên cuồng nhanh chóng tách bọn họ ra.
“Chiêu Chiêu…”
Chờ đến lúc anh ấy tìm được Thẩm Vị Ương bên trong dòng người hỗn loạn thì cô đã bị ép vào giữa đám người, có người hắt nước sơn đã chuẩn bị sẵn về phía cô.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Lãnh Hoài Cẩn lao tới ôm chặt lấy cô, bị nước sơn màu đỏ hắt lên toàn thân, sau lưng còn bị thùng sơn kim loại va mạnh vào, thốt ra
một tiếng kêu rên trầm thấp.
“A Can.”
Thẩm Vị Ương hoảng hốt, lập tức cầm chặt lấy cánh tay anh, lo lắng nhìn anh.
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cô như bị cuốn sâu trong đôi mắt anh, trái tim cũng như ngừng đập.
Trong khoảnh khắc này thế giới dường như tĩnh lặng, bọn họ tay nắm chặt tay, truyền cho nhau hơi ấm quen thuộc nhất.
Cho dù xa xôi cách trở, tâm sự trùng trùng thì người nên thuộc về nhau cuối cùng vẫn sẽ gặp lại nhau, nhìn nhau một cái tựa hồ như đã trải qua nghìn năm vạn
năm.
“Anh biết là em mà.”
Anh nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng, giống như một đứa trẻ cuối cùng đã hòa giải với cả thế giới, nở nụ cười vui sướng thoải mái.
Rõ ràng toàn thân nhếch nhác không chịu nổi nhưng nụ cười này còn vui sướng hơn bất kỳ nụ cười nào của anh gần đây.
Cô lại chỉ có thể hoảng hốt tránh khỏi ánh mắt anh, nhẹ nhàng buông anh ra, bước lên từng bước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ vừa hắt sơn ở phía sau.
“Là cô hắt phải không?”
Cô đi về phía cô ta, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Từ trước đến nay người phụ nữ này chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như vậy, sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Nhưng ngay tại lúc mỗi cô ta còn run rẩy chưa kịp thốt ra được một câu đầy đủ thì Thẩm Vị Ương đã tiến lên túm lấy cổ cô ta, sau đó lôi cô ta đi đến thùng đựng nước thải ven đường.
Những người vừa rồi còn chèn ép cô, tấn công cô chẳng qua chỉ mang tâm lý bắt nạt kẻ yếu, bây giờ đối mặt với người phụ nữ hung ác nham hiểm như la sát, không ai
còn dám chèn ép chút nào nữa, tự động nhường ra một lối đi cho cô như kỳ tích.
“Á…. oc….”
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo cũng có thể xem như khá xinh đẹp cứ như vậy bị Thẩm Vị Ương ấn thẳng vào trong thùng đựng nước thải ghê tởm hôi hám.
Thùng đựng nước thải này do một nhà ven đường đặt ở đây để đổ cơm thừa canh cặn, đã lên men thành nước thải hôi hám, bẩn thỉu đến mức có mùi như mùi bồn cầu
lâu năm không được xả nước, thậm chí còn lúc nhúc một số loại ký sinh trùng.
Người phụ nữ kia bị ấn vào trong thùng nước thải giơ bẩn đó, mới đầu còn có thể giãy dụa kêu la vài tiếng nhưng dần dần không thốt ra nổi câu nào nữa bởi chỉ cần hé miệng ra thì nước thải hôi hám bẩn thỉu này sẽ chảy thẳng vào cổ họng cô ta, ghê tởm đến mức cô ta muốn nôn đến chết trong thùng nước thải hôi thối này.
Quá… quá độc ác.
Sao lại có một người phụ nữ điên rồ như vậy, chẳng qua người này chỉ hắt một thùng sơn lên người cô mà thôi nhưng cô lại nhục nhã người ta bằng cách ấn người ta
vào thùng nước thải bẩn thỉu như vậy.
Trong nháy mắt những người vừa rồi còn muốn tấn công cô liền im thin thít, không còn ai dám bước ra làm mất lòng cô.
Ai mà biết được người tiếp theo bị nhục nhã ấn vào thùng nước thải có phải mình không.
Không ai dám trêu chọc một kẻ điên cả.
“Được rồi, Chiêu Chiêu, phiên phiến là được rồi, nơi này còn có phóng viên.”
Nếu bây giờ Diệp Chiêu Chiêu đã bắt đầu quay phim, trở thành diễn viên thì chắc hẳn nên chú ý hơn đến hình tượng công chúng.
Lộ Ôn Châu không muốn cô tiếp tục bị giới truyền thông đưa tin xuyên tạc nên lập tức bước tới khuyên cô khoan dung, độ lượng hơn.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới đá người phụ nữ đó và thùng nước thải kia sang một bên, chấm dứt hành động gọi là nhục nhã này.
Nước thải trong thùng và người phụ nữ đó lẫn lộn với nhau, lúc người phụ nữ thò đầu ra khỏi thùng nước thải thì đã bẩn thỉu nhớp nháp không chịu nổi, mọi người nhìn thấy mà hoảng sợ.
“Còn có người muốn hắt sơn vào tôi không? Hôm nay tôi sẽ đứng đây cho mấy người hắt.”
Khóe mắt cô đỏ lên nhìn những người phụ nữ ôm những suy nghĩ xấu xa còn lại, hỏi một câu, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm.
Những người đứng phía trước vô thức lùi về phía sau từng bước, sợ mình sẽ biến thành kẻ xui xẻo bị cô nhắm đến, những người còn lại ở phía sau cũng bắt đầu chậm
rãi giải tán, không ai dám tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng khi bọn họ xoay người muốn đi, đột nhiên nhận ra có một hàng rào vệ sĩ mặc đồ đen đã bao vây xung quanh bọn họ.
“Đưa những người gây sự hôm nay đến đồn cảnh sát, tìm luật sư tốt nhất đến điều đình, ghi chép lại hành động hôm nay của tất cả bọn họ vào hồ sơ hình sự, lưu lại hồ
sơ vụ án để bọn họ chịu trách nhiệm cả đời.”
Lãnh Hoài Cẩn đã cởi áo khoác bị bẩn ra, mặc bộ đồ vẫn còn dính chút sơn đỏ như trước, lạnh lùng dặn dò Vệ Trạch.
Nếu vừa rồi chiêu giết gà dọa khỉ của Thẩm Vị Ương chỉ khiến những người này lo ngại mà tránh xa thì hình phạt nặng nề này của Lãnh Hoài Cẩn lại khiến trước mắt
bọn họ như tối sầm lại, cảm thấy trời đất sụp đổ.
Lưu lại hồ sơ vụ án đồng nghĩa với việc trong vòng ba thế hệ không thể theo đuổi con đường làm công chức chính phủ, ý nghĩ sai lầm của bọn họ đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, chặn đứng con đường tương lai của con cháu đời sau.
“Không công bằng, anh dựa vào đâu mà đối xử với bọn tôi như vậy?”
“Đúng vậy, dựa vào đâu? Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng tưởng rằng anh là cháu của ngài tổng thống thì có thể hô mưa gọi gió, từ trước đến nay nước A không phải của nhà
họ Lãnh các anh.”
“Đúng, anh hoành hành ngang ngược như vậy có từng nghĩ đến sẽ làm chủ anh khó xử không?”
***
“Chờ khi nào số tiền thuế mấy người cao hơn nhà họ Lãnh rồi hẵng kêu gào ở đây.”
Vệ Trạch lạnh lùng nhìn những người thiếu kiến thức pháp luật đang nổi điên kia, cất lời.
“Hoặc là mấy người có bản lĩnh thì hãy mời luật sư giỏi tới đánh bại đoàn luật sư của nhà họ Lãnh đi, đưa bọn họ đi.”
Sau khi Vệ Trạch nói xong, các vệ sĩ mặc đồ đen đẩy những người gây rối đó lên mấy chiếc xe rồi đưa đến đồn cảnh sát.
Xung quanh nhanh chóng trở lại yên tĩnh giống như tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Nhưng đối với Thẩm Vị Ương, dường như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Từ đầu tới cuối cô vẫn không có can đảm quay người lại đối mặt với người đàn ông ở phía sau.
Cho dù không quay đầu lại nhưng cô vẫn biết bây giờ anh đang dùng ánh mắt gì để nhìn mình.
Không có người nào tốt hơn anh cả.
Nếu có thể, cô thật sự muốn ích kỷ một lần.
Nhưng mà không thể.
“Đạo diễn Lộ, chúng ta đến ngân hàng đi.”
Cô khẽ siết chặt ngón tay, sau khi đứng ngẩn ra tại chỗ rất lâu, cuối cùng khàn khàn mở miệng nói với Lộ Ôn Châu.
Sau đó cô nắm chặt hai tay đi lướt qua anh, không nhìn anh thêm lần nào nữa.
Anh đứng sững tại chỗ, lúc muốn đưa tay giữ cô lại thì cô đã bước từng bước rời xa, như một cơn gió không thể nắm bắt.
Xin lỗi.