Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Cảnh sát Liễu, xin cứ tự nhiên.” 

Sau khi biết được tính chất nghiêm của sự việc, Thẩm Vị Ương không nói thêm gì mà chỉ nhường đường cho Liễu Hoài Xuyên, kêu anh ấy vào trong kiểm tra. 

Nhìn qua thì rất bằng phẳng nhưng trong lòng cô lại có dự cảm, Liễu Hoài Xuyên chắc chắn có thể tìm được loại thuốc đó ở trong phòng cô. 

Tăng Ni Ni sẽ không vô duyên vô cớ buộc tội cô tàng trữ ma tuý. 

Có quả thì ắt phải có nhân. 

Xem ra, hôm nay cô phải đến cục cảnh sát một chuyến rồi. 

Cô nắm chặt tay dựa vào cửa, chờ kết quả lục soát của Liễu Hoài Xuyên. 

Nhưng thật là lạ, sau khi Liễu Hoài Xuyên kiểm tra một vòng thì lại không tìm thấy gì cả. 

“Xin lỗi cô Diệp, quấy rầy rồi.” 

Liễu Hoài Xuyên tháo bao tay xuống, vừa xin lỗi cô vừa dùng ngón tay thon dài xinh đẹp của mình sửa sang bộ bao tay mới tháo ra. 

“Còn về phần ân oán cá nhân giữa cô và bạn học Tăng Ni Ni, hai người hãy tự giải quyết với nhau đi.” 

Sửa sang bao tay xong, anh ấy xoay người rời đi. 

Kết quả ngoài dự tính. 

Không xảy ra chuyện đương nhiên là điều tốt, nhưng chẳng lẽ Tăng Ni Ni chỉ thuận miệng buộc tội cô mù quáng thôi sao? 

Cô khẽ nhíu mày, lại đi vào trong nhà tìm kiếm một lượt, xác định thứ đồ kia quả thật không có ở trong phòng mình. 

Đây là mùi gì vậy. 

Khi cô ngồi xổm xuống cạnh giường để xem có thứ mà mình muốn kiếm ở dưới gầm giường không, cô chợt ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng. 

Đây không phải là loại nước hoa cô thường dùng. 

Hơn nữa hiện giờ cô muốn ăn một bữa cũng phải đến nhà ăn để cọ cơm, lấy đâu ra tiền mà mua nước hoa. 

Chẳng lẽ là của Tăng Tiểu Kha? 

Cô từ từ dậy khỏi mép giường đi đến bên cạnh cửa sổ đang khép hờ, nhìn xuống tầng sáu, không có một bóng người. 

Nhưng cô có thể chắc chắn rằng khi cô đang đứng nói chuyện với Liễu Hoài Xuyên ở ngoài phòng ban này, nhất định đã có ai đó chui qua cửa sổ vào trong lấy thứ đồ 

kia đi. 

Bởi vì lát nữa cô sẽ đến phim trường nên đã đóng cửa sổ lại từ lâu rồi, mà Liễu Hoài Xuyên cũng không làm ra hành động mở cửa sổ, chỉ nhìn ra bên ngoài thông qua 

cánh cửa sổ khép hờ sẵn mà thôi. 

Người duy nhất có thể biết được chuyện Tăng Ni Ni lén bỏ đồ vào phòng cô và trên người còn có hương nước hoa, cũng chỉ có Tăng Tiểu Kha mà thôi. 

Cô ta đang giúp cô hay là cô ta đang muốn che giấu vết tích tồn tại của loại thuốc đó, không muốn bị Liễu Hoài Xuyên phát hiện đây. 

Mà cách miêu tả dáng vẻ lên cơn nghiện của em gái của cô ta – Tăng Ni Ni khiến Liễu Hoài Xuyên nảy sinh nghi ngờ. Điều này chứng tỏ rằng Tăng Ni Ni biết đó là loại 

thuốc gì, cô ta cũng không phải là kiểu hoàn toàn không biết gì lại giấu đồ ở trong phòng cô để hãm hại cô. 

Liệu thuốc số 86 có liên quan gì đến nhà họ Tăng không. 

Sau khi làm rõ được những chuyện này, Thẩm Vị Ương định gọi điện cho Liễu Hoài Xuyên để nhắc nhở anh, nhưng cô lại phát hiện mình hoàn toàn không có điện 

thoại. 

Thẩm Vị Ương“. 

” 

Thôi bỏ đi, đợi hôm nay xin ứng trước tiền cát–xê đi mua điện thoại rồi về nói chuyện này cho anh ta sau vậy. 

Lộ Ôn Châu là một người rất sảng khoái, lúc cô nói mình muốn xin ứng trước tiền cát–xê, anh ấy đã trực tiếp gửi tiền cho cô mà không thèm hỏi lý do. 

CÔ. 

Sau cô lại phát hiện mình không có cả thẻ ngân hàng nữa, vì vậy Lộ Ôn Châu định là sau khi kết thúc buổi quay sẽ đi với cô một chuyến, xử lý hết những việc này giúp 

Cô thấy hơi ngại: “Tôi đi một mình là được, như vậy phiền đạo diễn Lộ quá.” 

Lộ Ôn Châu cười nói: “Không sao đâu, trùng hợp tôi cũng muốn đến trung tâm thành phố để xử lý chút việc, tiện thể đưa cô qua đó luôn.” 

“Vậy anh có thể tiện đường đưa em đến đó không?” Tưởng Gia Tân đã bước tới với vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Đạo diễn Lộ, không phải anh đã bảo sẽ hướng dẫn cho em à, bên kia đang bắt đầu quay rồi, anh không qua đó nên em cũng không biết phải làm như thế nào.” 

Hình như Tưởng Gia Tân quả thật rất không ưa Thẩm Vị Ương. 

Lộ Ôn Châu nhìn vẻ mặt giống như vừa ăn phải thuốc nổ của Tưởng Gia Tân, anh ấy thấy hơi xấu hổ nói với Thẩm Vị Ương: “Hiếm khi trời hôm nay mới mưa to, đoàn 

phim không muốn tự dàn dựng bối cảnh nên định nhân cơn mưa hôm nay quay cho xong mấy phân cảnh trong mưa, tôi qua đó xem thử, cô quay xong thì có thể về nghỉ ngơi trước, đợi ăn trưa xong tôi sẽ đưa cô tới ngân hàng.” 

rôi. 

Thẩm Vị Ương là người có hiểu biết, nhìn dáng vẻ chiếm hữu cùng cực của Tưởng Gia Tân đối với Lộ Ôn Châu, những gì cần hiểu và không cần hiểu cô đều đã thông hết 

“Đạo diễn Lộ, anh cứ đi đi, tôi ngồi ở studio bên kia ngắm mưa cũng được.” 

Cô nói với Lộ Ôn Châu xong thì cầm ô đi về phía studio trống không ở phía bên kia để chờ anh ấy. 

Chiếc ô này là do Lãnh Hoài Cẩn đã đưa cho cô vào ngày hôm qua. 

Cô ngồi trong studio, vô thức nhìn chiếc ô màu đen trong tay mà ngẩn người. 

Không biết hiện tại A Cẩn đang làm gì nhỉ. 

Nếu hiện giờ anh tin rằng cô bị Thân Khiết hoán đổi cơ thể, hai mươi mấy ngày sau liệu anh có còn tổ chức đám cưới với Thân Khiết nữa không? 

Nếu trước ngày tổ chức đám cưới, cô có thể tìm được cách khôi phục năm giác quan của mình, có phải cô sẽ ngăn cản được đám cưới không nên diễn ra ấy không. 

Chung quy thì cô vẫn cảm thấy không cam lòng. 

“Cô Diệp thật có nhã hứng, còn có lòng dạ rảnh rỗi ngồi đây nghe mưa nữa cơ.” 

Một giọng nói chói tai cay nghiệt vang lên, cô ngồi trên ghế hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt cay nghiệt của Lưu Nghiên. 

Cô khẽ cong môi, nở một nụ cười châm chọc: “Cô Lưu cũng rất có nhã hứng, sao nào, hôm nay cô không cần phải đến chăm sóc cho người bạn tốt bị tôi đánh đến nhập viện kia à?” 

Vẻ mặt đắc ý của Lưu Nghiên lập tức võ nát vì mấy lời này của cô. Cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô, tức giận quát: “Diệp Chiêu Chiêu, báo ứng của cô còn ở phía sau, cô đừng quá đắc ý.” 

“Tôi có tư cách để đắc ý.” Cô thong thả ưu nhã đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh nhìn gương mặt trở nên xấu xí vì sự đố kị của Lưu Nghiên, nhếch môi cười nhạt: “Để xem là báo ứng của tôi tới trước, hay là báo ứng của cô Lưu tới trước.” 

“Cô Lưu có thời gian ở đây quan tâm tôi có sao không, chẳng thà nghĩ cách hầu hạ người bạn tốt đang ở bệnh viện của cô đi. Cánh tay của anh ta bị tôi bẻ gãy ngay trước mặt đấy, dù có nối lại được thì sau này cũng trở thành tàn phế thôi.” 

Cô tiến lên một bước, hé mở môi đỏ, ghé sát vào người cô ta rồi cười lạnh. 

“Cô đoán xem, nửa đời sau liệu anh ta có ăn vạ cô không nào? Một nữ minh tinh đang nổi tiếng liệu có thể ngã xuống như vậy không đây?” 

“Diệp Chiêu Chiêu, cô đừng có đi quá xa!” 

Nhìn thấy dáng vẻ thoả thuê đắc ý này của Thẩm Vị Ương, trong lòng Lưu Nghiên thấy rất khó chịu, cô ta giơ tay lên định tất cô một phát nhưng lại bị Thẩm Vị Ương 

chặn lại, sau đó hất mạnh một phát, cô ta ngã thẳng xuống vũng nước mưa lầy lội ở bên ngoài studio, giống như một con chó nhếch nhác vừa bị rơi xuống nước vậy. 

Mà người đã làm ra tất cả – Thẩm Vị Ương lại chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, sau đó bật ô lên, không thèm chớp mắt rời đi. 

“Diệp Chiêu Chiêu! Báo ứng của cô tới rồi!” 

Lưu Nghiên điên cuồng căm hận quát về phía bóng lưng đang che ô của cô. 

Thẩm Vị Ương nhanh chóng biết được lời này của cô ta là có ý gì. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!