“Là Lưu Nghiên, là Lưu Nghiên, lúc nãy là Lưu Nghiên đi qua đổ cơm của cô xuống đất.”
ong bầu không khí căng thẳng kỳ dị, rất nhanh đã có người không nhịn nổi khai đồng bọn ra.
Thẩm Vị Ương nhìn về phía người phụ nữ tên là Lưu Nghiên mà người phụ nữ này chỉ, cô hơi híp mắt lại hỏi cô ta: “Cô ta bảo là cô làm, cô có thừa nhận không?”
Lưu Nghiên này là nữ phụ số ba trong đoàn phim, nghe nói vốn dĩ sẽ diễn nữ phụ số hai mà Thẩm Vị Ương đang diễn bây giờ, nhưng bởi vì Thẩm Vị Ương chen một chân vào, nên vai diễn trở thành nữ phụ số ba với hình tượng chẳng tốt đến đâu.
Vì việc này mà bây giờ Lưu Nghiên vô cùng oán hận Thẩm Vị Ương: “Đúng, tôi làm thì sao. Diệp Chiêu Chiêu, cô đừng tưởng ai ai cũng sợ cô, cô tưởng cô là…”
Lời chưa nói hết, Thẩm Vị Ương đã cầm khay cơm của cô ta lên ụp thẳng xuống đầu cô ta, khiến cơm canh trong khay cơm giội thẳng xuống đầu, bết bát thảm hại đến không thể nhếch nhác hơn.
Mà người làm ra chỉ lạnh nhạt nói một câu “không có lần sau”, rồi hiên ngang rời đi.
“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên cô vẫn ổn chứ?”
Đợi Thẩm Vị Ương rời đi, những người chị em cây khế của Lưu Nghiên mới tới đưa khăn giấy cho cô ta.
Nhưng không có người nào tình nguyện lau sạch hết những thứ bẩn thỉu trên người cho cô.
Bọn họ cũng thấy bẩn.
Lưu Nghiên tức giận hất những con đã giả tạo này ra, giận dữ nói: “Giả bộ cái gì, lúc nãy mấy người bán đứng tôi sao không nghĩ thương xót cho tôi, bây giờ Diệp Chiêu Chiêu đi rồi mới qua đây giả tạo giả bộ làm người tốt gì vậy?”
“Cô Thẩm, lúc này vì trút giận cho cô tôi mới qua đó chọc giận cô ta, bây giờ tôi vì cô mà bị bắt nạt như thế này, cô không thể bảo vệ tôi ra mặt thay tôi thì thôi, tại sao
còn phải ngồi ở đó chụp ảnh đem tôi ra làm trò cười.”
Đặc biệt là khi nhìn thấy “Thẩm Vị Ương” mà trước đây cô bảo vệ lấy lòng, bây giờ không ngờ lại ngồi đó sửa ảnh, tâm trạng của Lưu Nghiên sụp đổ, cảm thấy tấm lòng
thành của mình như vứt cho chó ăn.
Thân Khiết bấm điện thoại vài cái, gửi ảnh cho cô ta.
Cô ta ngây ngẩn, không biết Thân Khiết làm vậy có ý gì: “Cô Thẩm, cô có ý gì?”
Giọng nói Thân Khiết bình tĩnh nói: “Lưu lại chứng cứ cho cô đấy, hình ảnh lúc nãy cô ta đập khay cơm lên người cô đã được tôi chụp lại rồi, nếu như sau này có chuyện gì, chẳng phải cô đã có chứng cứ rồi sao? Ví dụ bị thương ở đâu có thể đi bệnh viện khám chẳng hạn, nhỏ đâu cô bị làm sao, fan của cô sẽ đau lòng chết mất thôi.”
Chứng cứ, fan.
sao?
Qua lời nhắc nhở của “Thẩm Vị Ương”, Lưu Nghiên siết chặt điện thoại, sắc mặt thay đổi.
“Thẩm Vị Ương” không nói cô cũng suýt quên mất, cô còn có fan mà
Diệp Chiêu Chiêu chẳng qua là một người mới chân ướt chân ráo mà thôi, lượng fan còn lâu mới bằng cô ta…
Khi đi ra khỏi nhà ăn, trời đã mưa nhỏ.
Trong đêm tối lờ mờ một cơn mưa lạnh rơi xuống, Thẩm Vị Ương thấy hơi lạnh. Nhưng cô rất vui. Ít nhất, hiện tại cô còn biết lạnh.
Đợi sau khi mất hết giác quan, cô không biết liệu có còn cảm nhận được cái lạnh thê thương của gió, cái lạnh khổ sở của mưa nữa không.
Thật sự không còn cách nào khác sao? Thật sự chỉ có thể chấp nhận số phận như này, mặc kệ một người tâm địa xấu xa khoác lên lớp da của mình làm mưa làm gió
Bỗng nhiên một chiếc áo gió ấm áp bao phủ lấy cô.
Quay đầu lại, cô đã nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh tinh xảo của người đàn ông dù trong đêm tối.
Áo sơ mi màu đen rất hợp với anh, che ô đứng bên cạnh cô, chắn hết mọi gió mưa, đẹp trai vô cùng.”
“Tổng giám đốc Lãnh.” Ngây ngẩn trong chớp mắt, sau khi kéo khoảng cách với anh, cô lên tiếng xa cách.
Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, khàn giọng hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Cô cười ngạc nhiên, mang theo cảm giác phong tình quyến rũ: “Nghĩ kỹ gì? Làm người tình ngầm của anh rể, hay là anh rể có thể ly hôn với chị gái vì tôi?”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Thẩm Vị Ương, em không tin anh có thể cùng em giải quyết vấn đề sao?”
“Thẩm Vị Ương gì chứ, tôi là Diệp Chiêu Chiêu.” Cô lấy chiếc áo gió anh khoác trên người xuống, đưa cho anh rồi quay người rời đi.
Nhưng cổ tay cô bỗng nhiên bị anh túm lại, sau đó bị kéo vào lòng mạnh mẽ hôn…
“Chát…!”
Sau khi thoát khỏi, cô vung tay tát một phát vào mặt anh, sau đó loạng choạng lùi về sau vài bước, đuôi mắt đỏ lên, nốt ruồi dưới mắt dần dần to hơn, trong mưa cũng rất rõ ràng, cùng với một sự bi thương tuyệt vọng.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh nhớ cho kỹ, tôi là Diệp Chiêu Chiêu, tôi có bạn trai. Chuyện lúc trước vì thú vị mà tôi đi quyến rũ anh, bây giờ tôi chính thức xin lỗi anh, hy vọng sau
này anh đừng bám lấy tôi nữa. Nếu không thì tôi sẽ tiết lộ chuyện người đã có vợ như anh có ý đồ ngoại tình cho bên truyền thông, khiến danh tiếng của anh bị hủy hoại
hoàn toàn.”
Nước mắt và nước mưa hoà làm một, làm ướt nhòe khuôn mặt trắng như ngọc của cô, khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt hai tay, nhẫn nhịn sự đau khổ trong trái tim mình.
“Bao lâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ đợi em.”
Anh từ từ bước tới, kéo tay cô để cô nắm lấy cán ô, ánh mắt nhìn cô sâu nặng.
Sau đó, quay người biến mất vào trong màn mưa.
Cô cầm ô đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng rời đi đau buồn của anh, trái tim bị sự đau khổ xé nát thành từng mảnh.
Cô hối hận rồi.
Nếu như lúc đầu cô có thể bình tĩnh hơn một chút, không đi nhà họ Lãnh, không đi nói với anh sự thật không thể tin được.
Vậy có phải bây giờ anh có thể sống chung yên ổn với Thân Khiết rồi không? Kể cả sự thật là giả, cũng tốt hơn nỗi đau khổ không thể nhận nhau lúc này.
Thật sự, không có cách nào sao?
Cô nắm chặt cán ô anh đưa cho mình, thẫn thờ đi về nhà.
Đây là gì?
Khi về đến hành lang phòng trọ nơi mình đang ở, cô ngửi thấy mùi máu tanh, đến khi đi tới trước cửa phòng trọ của mình, phát hiện trên cửa nhà mình bị người ta dùng máu tươi động vật để viết chữ “đi”
Thẩm Vị Ương cau mày, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, khiến cô ngửi muốn buồn nôn.
“Cô là Diệp Chiêu Chiêu?”
Khi cô đang nhíu mày nhìn chỗ máu tươi trên cửa, suy nghĩ xem nên xử lí chuyện này như nào mới được, đằng sau truyền tới tiếng chất vấn thô lỗ của đàn ông.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!