“Trở về rồi?”
Lúc về đến căn biệt thự mà Diệp Phù Tô giam giữ cô, Diệp Phù Tô đang ngồi ở trên ghế sofa đợi cô, ánh mắt lạnh lùng, không có bọt sóng gì.
Trong lòng Thẩm Vị Ương dâng lên một cơn lửa giận, chậm rãi nắm chặt hai tay nhìn anh ta chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cái này nên là anh hỏi em.” Anh ta đứng dậy từ sofa, chậm rãi đi tới trước mặt cô, giơ tay nắm lấy cằm cô, ngón cái lòng bàn tay nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên làn da nhẵn mịn của cô, cười lạnh: “Chiêu Chiêu, có phải anh không tức giận, em liền cho rằng tính tình của anh rất tốt, có thể tùy ý ngỗ nghịch với anh, hả?”
“Đồ thần kinh.”
Thẩm Vị Ương hất tay anh ta ra, giữ một khoảng cách với anh ta.
Diệp Phù Tô không hề để ý vẻ lạnh lùng của cô, thu lại bàn tay bị cô hất ra: “Nếu em đã có khí phách như vậy, tại sao trốn đi lại trở về rồi, cái này không phải là anh bảo người bắt em trở về ”
“Lúc này ở bên ngoài có một khoảnh khắc tay tôi không nắm được vật gì.” Cô cúi đầu nhìn bàn tay gần như trong suốt của mình lúc này: “Có phải vì chuyện này anh mới không trông chừng tôi quá nghiêm ngặt, sau khi tôi ra ngoài anh cũng không bảo người tìm tôi, có phải anh sớm đã biết tôi sẽ biến thành thế này, cho dù không đi mang tôi về, tự tôi cũng sẽ trở về?”
Diệp Phù Tô nhìn cảm xúc sa sút có chút bi thương của cô, trong mắt loé ra một tia không nó, thế nhưng vụt qua rất nhanh, chỉ để lại vô cảm.
“Vị Ương” Anh ta gọi tên cô, không phải Diệp Chiêu Chiêu: “Bây giờ có phải em rất muốn biết anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay, không nói gì.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Diệp Phù Tô giơ tay che mắt cô lại, giọng nói trầm thấp như ma chú vang lên bên tai cô: “Bây giờ cho dù anh nói cho em biết cũng không sao, em đã không thể cứu vãn
nữa rồi.”
Đợi anh ta lấy tay ra, lúc Thẩm Vị Ương mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang ở trong mật thất hôm mình vừa mới tỉnh lại.
Trong lòng cô căng thẳng, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh nhìn Diệp Phù Tô hỏi: “Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
Diệp Phù Tô chỉ vào cây cột cô bị trói vào hôm đó, cười lạnh: “Em cảm thấy cái này giống cái gì?”
Là đàn tế.
Đồng tử Thẩm Vị Ương khẽ mở ra, sau đó lập tức khiếp sợ co rút lại, ngón tay chậm rãi cuộn tròn.
Diệp Phù Tô thu phản ứng của cô vào trong mắt, không nhanh không chậm cười nói: “Em thông minh như vậy, có lẽ đoán được anh muốn làm gì rồi chứ”
“Anh vốn dĩ không muốn nói cho em biết chuyện tàn khốc như vậy, nhưng em cứ khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của anh, lại trực tiếp chạy ra ngoài gặp Lãnh Hoài Cẩn, em cho rằng đợi anh ta tin tưởng em, nhận ra em, em có thể trở về với cuộc sống trước đây sao?”
Ngón tay thon dài của anh ta chậm rãi như con rắn độc quấn lấy chiếc cổ thon dài của cô, trong mắt dần lộ ra một tia cuồng si, vẻ mặt nhợt nhạt khiến anh ta nhìn qua
có chút đáng sợ.
Anh ta không phải không nổi nóng,
Chỉ là cơn giận của anh ta cứ như nham thạch nóng chảy bị vùi ở dưới đáy núi băng, đợi sau khi tích lũy tới trình độ nhất định sẽ bộc phát một cách không khống chế
được.
anh.
Hít thở gian nan đối diện với một người đàn ông điên điên khùng khùng không biết nói đang nói cái gì, Thẩm Vị Ương cảm nhận được sự thù hận và lửa giận của
Thế nhưng tại sao.
Bọn họ vốn không quen biết.
Tại sao lại muốn dùng cô làm đồ cúng tế.
Cô và người tên Diệp Chiêu Chiêu đó rốt cuộc có quan hệ gì.
“Nếu em đã không muốn ngoan ngoãn ở bên ngoài, vậy thì uất ức cho cô Thẩm sau này cứ ở đây đi.”
Đợi lúc cô hít thở không thông sắp bất tỉnh, anh ta mới chậm rãi buông cô ra ném xuống đất.
Cô ho khan vài tiếng bình phục hơi thở của mình.
Lúc anh ta sắp bước đi, cô khàn giọng lớn tiếng hỏi anh ta: “Diệp Phù Tô, anh nói rõ đi, tôi và anh rốt cuộc có thù oán gì, anh lại đối xử với tôi như vậy.”
Nếu như cô suy nghĩ, cô là vật cúng tế, vậy sau khi Diệp Chiêu Chiêu chân chính trở về, Thẩm Vị Ương cô chẳng phải cũng sẽ biến mất sao.
Diệp Phù Tô không để ý đến cô, trực tiếp rời khỏi mật thất.
Cô chạy lên muộn một bước, cuối cùng bị một màn ánh sáng làm bị thương, cứ như bị dòng điện đánh vào, đau đến cô ngã nhào xuống đất, gần nửa ngày mới bò lên
được.
Cô không thể ở lại chỗ này ngồi chờ chết.
Cô nhất định phải đi ra ngoài.
Diệp Phù Tô nhốt cô ở đây, nhất định là đang đợi thời cơ rồi lại bắt đầu hiến tế.
Nếu không sẽ không giữ cô lại lâu như vậy.
Cô chậm rãi bò dậy, chịu đựng cơn đau trên cơ thể, bắt đầu đi đến vách tường như đồng thau đó, muốn tìm được manh mối có thể đi ra ngoài.
Người phụ nữ trên bức tranh này, chính là Diệp Chiêu Chiêu sao?
Cô đi tới nơi bức tranh lần đầu tiên tỉnh lại liền nhìn thấy, tỉ mỉ quan sát.
Đây là một bức tranh vẽ truyền thần, căn bản không nhìn ra mặt người.
Nhưng cô có thể khẳng định, nếu như cô là Diệp Chiêu Chiêu thì nhất định sẽ trông giống với cô ấy như đúc.
Vậy người đàn ông này là ai.
Cô nhìn người đàn ông bị kiếm dài của Diệp Chiêu Chiêu đâm trúng, khẽ cau mày.
Nếu như anh ta không phải Diệp Phù Tô thì vậy sẽ là ai.
“A…!”
Lúc ngón tay cô chạm vào bức tranh, trước mắt lại xuất hiện một màn ánh sáng, trên vách tường ấy vậy mà lại xuất hiện tranh vẽ.
Cô theo bản năng lùi về sau một bước.
Trên bức tranh tường vẽ hai người thiếu nam thiếu nữ đang luyện kiếm dưới cây thần, sau đó màn ánh sáng biến hóa, trong cây thần đột nhiên có một người đàn ông
tóc dài bước ra, mặc một thân áo trắng, dáng vẻ cũng rất cao quý.
Thiếu nam thiếu nữ quỳ trước mặt người đó, người đó nhẹ nhàng đặt tay lên đầu thiếu nữ, sau đó dưới cây thần chỉ còn một mình thiếu nữ.
Sau đó cây thần mọc ra trái cây đỏ tươi, có mấy đứa trẻ quần áo lam lũ, thiếu nữ hái quả cho đứa trẻ, không biết mấy đứa trẻ đã nói gì, trong tay thiếu nữ lại xuất hiện
một cái giỏ, hái xuống một ít trái cây rồi cùng mấy đứa trẻ này rời đi mất.
Hình ảnh xoay một cái, chính là hiện cảnh trong giấc mộng của cô.
Trong một vùng quặng mỏ tối tăm, hoang tàn, trên mặt mỗi người đều là vẻ bi thương như nhau, không một chút sắc thái, cứ như là zombie âm u chết chóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!