Thân Khiết muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cố tỏ vẻ như biết rõ gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Lộ Ôn Châu biết việc Diệp Chiêu Chiêu có thể là nghi phạm đã giết chết Thân Khiết, lúc này lập tức giảng hoà: “Cơm cũng sắp ăn xong rồi, chúng ta đi phòng riêng bên kia vui chơi chút đi! Ngày mai chính thức khai máy rồi, đến lúc đó hy vọng mọi người đoàn kết nhất trí, hoàn thành tốt dự án “Thương Lan Hành” của chúng ta!”
Tưởng Gia Tân cũng đứng dậy theo, chúc rượu tất cả mọi người, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi làm đạo diễn, hy vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn. Chúng ta nhất định phải đoàn kết!”
Tưởng Gia Tân cũng nhấn mạnh câu đoàn kết, nhìn về phía Thân Khiết đầy ẩn ý.
Trên mặt Thân Khiết có hơn ngượng ngùng.
Thái độ của Lãnh Hoài Cẩn càng làm cho cô ta cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Trong phút chốc hình như anh đã trở nên thờ ơ với cô ta. Trước khi rời đi, lúc cô ta định vươn tay nắm lấy cánh tay anh, đã bị anh né tránh một cách lạnh lùng.
Tựa hồ có hơi chán ghét dáng vẻ của cô ta.
“Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, giả vờ một lần thì tốt nhất nên giả vờ cả đời, nếu không kim trong bọc cũng có ngày lòi ra!”
Lúc Thẩm Vị Ương đi ngang cô ta, cười mà như không cười, ghé vào tai cô ta cảnh cáo.
“Thân Khiết! Tự lực cánh sinh!”
Thẩm Vị Ương! Con khốn này!
Vì sao? Vì sao còn muốn đến cướp đi hạnh phúc hiện tại của tôi?
Thân Khiết nhìn người phụ nữ với vẻ rất đắc ý kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Diệp Phù Tô! Anh như này là có ý gì? Tại sao anh thả cô ta đi, rồi lại để cho cô ta tiếp cận Lãnh Hoài Cẩn? Có phải anh muốn cô ta lại ở cùng với Lãnh Hoài Cẩn không?”
Đợi đến lúc xung quanh không có ai, cô ta bèn lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phù Tô.
Vọng lại giọng điệu thản nhiên, không nhanh không chậm của Diệp Phù Tô: “Cô ấy ra ngoài rồi? Thật đúng là có chút bản lĩnh, quả nhiên cho người trông chừng cô ấy cũng vô dụng!”
tôi.”
Thân Khiết nắm chặt điện thoại di động: “Bây giờ cô ta đã tới đoàn làm phim “Thương Lan Hành” rồi, chẳng mấy chốc sẽ đóng vai nữ phụ trong cùng một bộ phim với
Diệp Phù Tô: “Chỉ là nữ phụ thì cô tức cái gì?”
Nếu như không phải tự ti trong lòng, lo lắng bị người ta cướp sự nổi bật, thì vì sao cô ta lại để ý như vậy.
Thân Khiết vội nói như thể bị người ta nói trúng tim đen: “Vì sao tôi nổi giận ư? Tối nay Lãnh Hoài Cẩn cũng tới tiệc liên hoan của đoàn làm phim, vừa nãy có một thằng súc sinh tên là Tưởng Gia Tân lảm nhảm về đoạt xác hiến tế, về thế giới song song. Lãnh Hoài Cẩn như thể bị quỷ ám vậy, có lẽ bây giờ đã bắt đầu hoài nghi tôi rồi!”
Giọng điệu của Diệp Phù Tô vẫn lạnh lùng như cũ, hình như cảm thấy chuyện này chẳng sao cả: “Thì sao?”
Thân Khiết sửng sốt, không nghĩ tới anh ta thế mà lại có thái độ như vậy: “Anh như này là ý gì? Anh không lo anh ấy và Thẩm Vị Ương nhận ra nhau sao? Lẽ nào anh không muốn chiếm được Thẩm Vị Ương ư?”
Thực ra quen biết đến hiện tại, nhưng giữa cô ta và Diệp Phù Tô cũng chỉ có quan hệ hợp tác, cô ta căn bản không hề biết Diệp Phù Tô muốn làm cái gì.
Thế nhưng, anh ta giúp cô ta chia rẽ Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn như này, trừ phi là đã nhìn trúng Thẩm Vị Ương rồi.
Thế nhưng, Diệp Phù Tô ở đầu bên kia điện thoại chỉ cười một tiếng, giọng nói dần dần chuyển sang lạnh lẽo: “Cô đang dạy tôi à?”
Giọng điệu lạnh như băng của anh ta khiến Thân Khiết chết lặng, bỗng dưng nảy sinh một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Không… không có! Tôi chỉ là lo lắng… lo lắng Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn sẽ quen nhau lại từ đầu, rồi ở bên nhau, vậy tất cả những thứ mà anh làm không phải sẽ
vô nghĩa hay sao?”
Cô ta rất biết nghe lời đoán ý, sau khi cảm nhận được Diệp Phù Tô đang nổi giận, bèn thay đổi cách nói, khiến cho cô ta giống như đang rất lo lắng cho anh ta, đang làm
việc cho anh ta.
Người phụ nữ này thật là đạo đức giả!
Diệp Phù Tô cười khẩy trong lòng, sau đó lạnh lùng nói với: “Nếu cô lo lắng, thì trông chừng Lãnh Hoài Cẩn cho tốt, đừng để anh ta có tơ tưởng không nên có. Đối với tôi
mà nói, khiến cho anh ta biến mất khỏi thế giới này là một chuyện rất dễ dàng!”
Còn về Chiêu Chiêu có khôi phục lại tình cảm với anh không, anh ta không dám trả lời vội vàng.
Diệp Phù Tô cúp điện thoại, uống cạn bình rượu Hoa Lê Trắng, đôi mắt phượng hẹp sâu của anh ta đỏ như máu, tràn ngập sự thù hận.
Vẫn không quên được anh ta? Giống nhau thì có ích gì, anh ta sớm đã bị chính tay em hại chết từ lâu rồi…
Thân Khiết tiến vào phòng ca hát, bèn thấy Thẩm Vị Ương ngồi bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, cô ta nắm chặt hai tay, liếc nhìn Tiền Tiến đang cười toe toét với hai diễn viên nhỏ, Tiền Tiến hiểu ý, cầm ly rượu đi tới bên cạnh Thẩm Vị Ương.
“Chiêu Chiêu! Cô còn nợ tôi ba ly rượu, cô đã quên rồi sao?”
Thẩm Vị Ương sửng sốt, lộ ra nụ cười vừa lúng túng vừa không thất lễ: “Vậy sao? Sao tôi không nhớ là có chuyện này nhỉ!”
Tiền Tiến cười, dùng cái tay béo như lợn của ông ta sờ vào tay Thẩm Vị Ương: “Cô đúng là quý nhân thì hay đãng trí! Cô quên mất rồi, trước đó nếu không phải là bởi vì tôi, thì cô chẳng có cách nào để ở lại đoàn phim làm diễn viên đóng thế cả. Nếu cô không làm diễn viên đóng thế, thì sao đạo diễn Lộ có thể coi trọng cô, giao cho cô một vai nữ phụ quan trọng như vậy!”
Thẩm Vị Ương cười nói: “Vì lý do này, rượu này tôi nên uống, nên uống!”
Cô không muốn gây chuyện khiến Diệp Phù Tô phát hiện cô đang ở đây. Mặc dù, rất có thể Thân Khiết đã nói cho anh ta biết chuyện cô đang ở nơi này, thế nhưng có
thể kéo dài thêm lúc nào hay lúc đó.
Tối nay Lãnh Hoài Cẩn đã nghi ngờ Thân Khiết, cô chắc chắn phải tiếp tục cố gắng.
Sau khi trò chuyện đôi ba câu với Tiền Tiến, cô đã đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Tiền Tiến, uống rượu cùng với ông ta.
Chuyện Tiền Tiến là lão già háo sắc, toàn bộ người của đoàn làm phim đều biết.
Gọi Diệp Chiêu Chiêu đi uống rượu không phải là giả, nhưng lợi dụng mới là thật.
Lộ Ôn Châu cau mày, ngay lập tức đứng dậy muốn đi giải vây cho cô, nhưng bị Tưởng Gia Tân kéo lại, Tưởng Gia Tân nhìn thoáng qua Lãnh Hoài Cẩn sắc mặt không tốt, đang uống rượu giải sầu.
Lộ Ôn Châu không tin nổi, hơi trợn mắt lên.
Không phải là giữa Lãnh Hoài Cẩn và Diệp Chiêu Chiêu có gì đó chứ?
Anh và cô Thẩm không phải rất ân ái sao? Sao lại còn muốn trêu chọc người phụ nữ khác?
Anh ta lại nhìn về phía “Thẩm Vị Ương”, nhưng cô ta lại đang ngồi bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, bóc cam cho anh với vẻ mặt bình thản, không nhìn ra điều gì khác
thường.
Cô ta thực sự không thấy gì đó khác thường sao?
Lộ Ôn Châu bỗng nhớ tới sự thù địch của cô ta đối với Diệp Chiêu Chiêu khi họ ở trên bàn ăn tối vừa nãy.
“Anh! Uống rượu đi! Chúng ta cũng lâu rồi không uống rượu cùng nhau!”
Tưởng Gia Tân rót cho anh ấy một ly rượu, ám chỉ anh ấy không cần lo việc không đầu.
Thanh quan còn khó phán xử chuyện nhà!
Huống chi Lộ Ôn Châu chẳng qua chỉ là thân phận bạn bè, chuyện vợ chồng nhà người ta, anh ấy tội gì phải lội trong vũng bùn.
“Chiêu Chiêu! Nào! Hôm nay chúng ta phải uống thả ga, không say không về!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!