“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy ông!”
Lãnh Hoài Cẩn căn bản không thèm quan tâm đến hành động cầu cứu của đạo diễn Tiền, dứt khoát bảo ông ta cút.
Đạo diễn Tiền bối rối, đứng tại đó như quả cà tím bị sượng trân, không muốn đi nhưng cũng không dám không đi.
Đúng lúc này, Thẩm Vị Ương mở miệng hỏi: “Đạo diễn Tiền! Sao ông lại nhìn trúng cô Thẩm, cho cô ta làm nữ chính bộ phim này? Là cô ta liên lạc với ông hay ông chủ động liên lạc với cô ta?”
Thẩm Vị Ương vừa mở miệng, liền bị Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm.
Thế nhưng cô vẫn kiên trì hỏi tiếp.
Lúc nghe đạo diễn Tiền trả lời, người ngày người lại là Lãnh Hoài Cẩn.
Tiền Tiến nói: “Là cô Thẩm chủ động liên lạc với tôi. Trước đây tôi cũng từng hợp tác với Thân Khiết, quan hệ cũng không tệ lắm. Cô ta nói cô ta là bạn của Thân Khiết,
sau khi biết tin cô ấy qua đời thì rất khó chịu, sau đó bèn nói không muốn để cô ấy phải luyến tiếc, hy vọng gặp tôi một lần, xem thử cô ta có thể đóng vai nữ chính thay thế Thân Khiết để quay cho xong bộ phim này không.”
Vị Ương chủ động đến tìm Tiền Tiến, hơn nữa trước đây mối quan hệ với Thân Khiết đã rất tốt rồi.
Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn sớm đã nghi ngờ, bây giờ nghe Tiền Tiến nói như này, khiến cho nghi ngờ trong lòng anh càng nhiều thêm.
Anh bất giác nhìn về hướng Diệp Chiêu Chiêu, trong đầu lại nghĩ tới câu nói mà ngày hôm đó cô đã nói với anh ở bệnh viện: “Tôi đã nói rồi. Tôi mới thật sự là Thẩm Vị
Ương. Thẩm Vị Ương mà bây giờ anh nhìn thấy là Thân Khiết, cô ấy đã chiếm lấy thân thể của tôi.”
Lẽ nào trên thế giới này thật sự tồn tại việc quỷ dị như này sao?
“Vì không muốn để chị em tốt của mình phải luyến tiếc cho nên mới dựa vào quan hệ chị em để giành được vai nữ chính. Chà chà! Anh Cẩn à! Vợ của anh thật là lương
thiên quá đi!”
Vào lúc này Tưởng Gia Tân mới giễu cợt.
Lộ Ôn Châu lập tức nhìn anh ta chằm chằm, bảo anh ta câm miệng: “Cậu bớt nói hai câu thì sẽ chết à?”
Tưởng Gia Tân tủi thân, mắt long lanh nhìn anh ta nói: “Anh à! Chẳng qua em chỉ ăn ngay nói thật thôi, không phải anh thích sự thành thật của em sao?”
“Khụ khụ!”
Thẩm Vị Ương đang uống nước lập tức bị sặc một cái.
Gã Tưởng Gia Tân lớn thế này rồi mà còn nhõng nhẽo.
Cô họ một cái, bèn khiến cho ánh mắt của Tưởng Gia Tân chuyển sang người cô: “Chiêu Chiêu! Cô có ý gì thế? Có ý kiến đối với tôi à?”
Thẩm Vị Ương lập tức lắc đầu: “Không có, không có! Chỉ là cảm thấy anh nói quá đúng!”
Tưởng Gia Tân: “Ồ? Sao tôi lại nói đúng?”
Thẩm Vị Ương nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn, phụ họa cho lời nói của Tưởng Gia Tân: “Thì là, cô chủ Thân vừa mới qua đời có mấy ngày, còn chưa qua tuần thất, mà cô Thẩm, chị em tốt của cô ấy đã diễn vai nữ chính của cô ấy rồi. Tôi thấy cô ta cũng không phải là chị em tốt của cô chủ Thân, mà chỉ là fan sự nghiệp của cô chủ Thân
thôi!”
“Không! Fan sự nghiệp cũng không tích cực như cô ta, tôi còn hoài nghi có phải cô ta đã bị cô chủ Thân đoạt xác không, cho nên mới phải để ý vai nữ chính của bộ
phim này rơi vào tay người khác như vậy.”
hȧ?”
Lãnh Hoài Cẩn nghe đến đó, ánh mắt đang nhìn về phía Diệp Chiêu Chiêu càng thêm sâu thẳm.
Cho dù tướng mạo thay đổi, thì thần thái của một người cũng rất khó thay đổi.
Dáng vẻ cô đang nói chuyện bây giờ thật sự rất giống với Vị Ương của trước đây.
Ngược lại là Vị Ương, cách nói chuyện bây giờ của cô ta lại quả thật có hơi giống Thân Khiết.
Bên này, Lộ Ôn Châu đang bày ra vẻ mặt chấm hỏi nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Chiêu Chiêu! Đoạt xác là gì thế?”
Thẩm Vị Ương còn chưa nói, Lộ Ôn Châu đã bị Tưởng Gia Tân chế giễu: “Anh à! Anh đúng là lão già khú đế, đoạt xác đang trend như vậy mà anh cũng không biết luôn
Lộ Ôn Châu xấu hổ, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không muốn nói thì có thể không nói, tôi không hề hỏi cậu!”
Tưởng Gia Tân thấy anh ấy giận dỗi, nhưng vẫn tốt bụng dỗ dành: “Em nói, em nói! Được chưa? Ý nghĩa của đoạt xác đại khái chính là tục mượn xác hoàn hồn. Nghe nói
trước đây, vào thời kỳ chiến quốc có người chết rồi nhưng hồn phách lại chiếm đoạt thân thể người khác và sống tiếp. Điều này được bảo vệ bởi lý luận của Đạo gia, hoàn
toàn không phải là lời nói vô căn cứ.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc hơn, nhìn Tưởng Gia Tân hỏi: “Thật sự có chuyện như vậy sao?”
Tưởng Gia Tân bị dáng vẻ nghiêm túc của anh dọa sợ, nói chuyện cũng không còn dáng vẻ bốn cợt như lúc này: “Có lẽ là có. Ở trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ dị mà chúng ta chưa từng thấy. Thế nhưng, chưa từng thấy không có nghĩa là không tồn tại.”
“Giống như chúng ta đều từng nhìn thấy các con vật trong mười hai con giáp, nhưng lại chưa từng gặp được rồng. Thế nhưng vì sao ông bà ta lại có thể xếp rồng vào
hàng ngũ mười hai con giáp? Chính là, không biết chừng đã thật sự có người từng thấy cũng nên. Trước đây, từng có một vùng mưa xối xả, lúc đó vòi rồng không phải nhìn
giống như rồng thật đang bay hay sao? Chúng ta mới sống từng ấy năm, không tin thần Phật, thế nhưng không có nghĩa là thần Phật không tồn tại. Có thể bọn họ tồn tại trong chiều không gian song song thì sao?”
Tưởng Gia Tân càng nói càng hăng say, chọc Lộ Ôn Châu bật cười: “Tôi thấy cậu cứ như đạo sĩ vậy, niệm niệm lải nhải, đừng để người khác nghĩ là đồ thần kinh!”
Tưởng Gia Tân hất cằm lên, nhìn đàn anh của mình và nói: “Đạo sĩ không thể cưới vợ, tôi không thèm làm đạo sĩ!”
Lộ Ôn Châu cảm thấy ánh mắt này của Tưởng Gia Tân là lạ, bị nhìn chằm chằm có hơi không được tự nhiên, quay mặt đi chỗ khác: “Cậu mới từng này tuổi mà toàn nghĩ mấy chuyện tào lao!”
“A Cẩn! Sao anh tới đây mà không nói với em một tiếng!”
Lúc này, “Thẩm Vị Ương” đã đến rồi.
Lúc vừa mới vào, người đầu tiên cô ta nhìn không phải là Lãnh Hoài Cẩn, mà là Thẩm Vị Ương đang ngồi đối diện Lãnh Hoài Cẩn.
Còn giả vờ kinh ngạc nhìn cô hỏi: “Chiêu Chiêu! Sao cô cũng ở đây thế?”
Thẩm Vị Ương cười, đáp lại: “Đương nhiên là đạo diễn Lộ mời tôi đến rồi! May mà lần trước chị mai mối cho tôi làm diễn viên đóng thế, nên giờ tôi mới quen biết đạo diễn Lộ, có thêm một kế sinh nhai!”
Sau khi cô trở lại đoàn làm phim lần nữa thì không còn gặp lại Lý Dương.
Có thể khẳng định trăm phần trăm, Lý Dương mà cô gặp trước đó được đưa tới đoàn làm phim này, căn bản không phải trùng hợp, mà là Thân Khiết cố ý sắp đặt.
Dù sao thì bây giờ cô ta cũng chiếm thân thể cô, cơ thể gốc chắc chắn sẽ chết, chi bằng một mũi tên trúng hai chim nhạn, dứt khoát ném cô vào ngục giam, để cô không có cách nào tới gần Lãnh Hoài Cẩn.
Thế nhưng cô ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, Diệp Phù Tô thể mà lại bảo vệ cô.
“Chị! Biểu cảm của chị là sao vậy? Tôi xuất hiện ở đây khiến chị không vui à?”
Thẩm Vị Ương nhìn sắc mặt bất ngờ của Thân Khiết, giả vờ vô tội hỏi.
“Giờ chị là vai nữ chính rồi, tôi chỉ là một vai phụ mà thôi, sẽ không giật spotlight của chị đâu. Chị không cần lo lắng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!