Lúc Thẩm Vị Ương nhận được tin mợ chủ “Thẩm Vị Ương” của Tập đoàn Lãnh Thị sẽ đến đoàn làm phim lúc trước của Thân Khiết thì suýt tức giận đến hộc máu.
Ả ngu kia đã thay thế được thân phận của cô, thế mà vẫn thấp kém như trước.
Tại sao lại có một người phụ nữ vừa độc ác vừa ngu ngốc đến vậy chứ? Đã thế còn dùng thân thể và thân phận của cô để đi làm nhục mặt cô.
Lúc trước Thân Khiết từng có scandal với Lãnh Hoài Cẩn, bên ngoài có tin đồn rằng họ có mối quan hệ bất thường, hiện tại Thân Khiết đột nhiên treo cổ qua đời, cô ta lại còn muốn lấy thân phận “Thẩm Vị Ương” thay thế vai diễn trước đây của Thân Khiết.
Người không biết còn tưởng rằng Thân Khiết là vì bị cô cướp vai, cướp đàn ông nên mới tự tử.
Sự thật, ”Thân Khiết” là bị chính Thân Khiết ép chết.
Nhưng mà hiện tại cơ thể cô ta dùng chính là “Thẩm Vị Ương“, không thể hành xử có não tí sao?
Thẩm Vị Ương tức giận ném di động trong tay lên giường, sau đó nằm lăn lộn mấy vòng, suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để ngăn chặn ả điên kia hủy hoại thanh
danh của cô.
Mà lúc này Lãnh Hoài Cẩn ngồi ở trong văn phòng vô tình nhìn thấy tin tức trên máy tính nhảy lên, nhìn thấy “Thẩm Vị Ương” tự nhiên muốn thay thế vai nữ chính của
Thân Khiết, anh sửng sốt một lúc mới xác định mình không nhìn lầm.
Chuyện gì vậy? Vị Ương nghĩ gì mà muốn đi đóng phim?
Cô đóng phim anh không có ý kiến, nhưng tại sao cô phải thay thế vai diễn của Thân Khiết?
Anh đột nhiên phát hiện “Thẩm Vị Ương” này càng ngày càng xa lạ.
Hiện tại đã là bảy giờ tối, nhưng anh vẫn còn ở văn phòng tăng ca.
Trước kia lúc tan tầm anh đều ước gì có thể lập tức trở về gặp cô, nhưng mà gần đây không biết sao lại thế này. Có vẻ anh đã chịu ảnh hưởng bởi câu nói của Diệp
Chiêu Chiêu, nên thấy Vị Ương dần xa lạ.
Mấy ngày nay cô rất nghe lời anh, hoàn toàn không quyết đoán, độc lập như trước kia, điều này khiến anh cảm thấy rất không thích hợp.
Thậm chí anh còn xem qua một số sách cổ, để xem trên thế giới này có thật sự tồn tại thứ bí thuật trao đổi linh hồn và thân thể hay không.
Nhưng điều này nằm ngoài lẽ thường tình, nên anh vẫn quyết định tin tưởng là tính cách Vị Ương đã trở nên dịu dàng hơn.
“Ôn Châu, đêm nay có rảnh không?”
Đứng ở trước cửa sổ sát đất cao lớn nhìn cảnh đêm thành phố lung linh, anh cảm thấy trong lòng mình thật trống trải.
Mọi thứ nhìn qua đều giống như đã dần đi vào quỹ đạo vốn có, nhưng mà trong lòng anh lại như bị khoét rỗng một lỗ, luôn cảm thấy cuộc sống hiện tại không giống
như mình mong ước.
Anh bấm số điện thoại của Lộ Ôn Châu, muốn cùng nhau ăn tối, để tìm hiểu xem bộ phim này rốt cuộc có thứ ma lực gì mà có thể làm một người trước đây không hề hứng thú giới giải trí lại đi diễn.
Lộ Ôn Châu là một người bạn tốt mà anh đã gặp trước đây ở nước Y, sau khi về nước vẫn luôn muốn tìm thời gian tụ họp, nhưng hai người cứ bận triền miên, chi bằng đêm nay chọn ngày. Mà đúng lúc Lộ Ôn Châu đang liên hoan ở đoàn phim, anh hỏi địa chỉ rồi đi thẳng qua.
Nhưng là không ngờ trong bữa tiệc liên hoan ở đoàn phim, anh lại gặp cả Diệp Chiêu Chiêu.
Cô gái này đúng là âm hồn bất tán.
“Em đã nói rồi, em mới là Thẩm Vị Ương thật, Thẩm Vị Ương mà anh nhìn thấy bây giờ thật ra là Thân Khiết, cô ta đã chiếm đoạt cơ thể của em.”
Những gì cô nói trong phòng bệnh trước đó lại vang vọng bên tai anh, giống như một câu thần chú, nó đã khiến anh đứng hình trong mấy giây.
“Tổng giám đốc Lãnh, sao anh lại tới đây?”
Thẩm Vị Ương nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười chào hỏi.
Lãnh Hoài Cẩn cau mày tránh không cho cô chạm vào tay mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lộ Ôn Châu, Lộ Ôn Châu cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi khó xử nên lên
tiếng giải vây: “Chiêu Chiêu, em và tổng giám đốc Lãnh quen nhau sao?”
Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn mỉm cười đầy ẩn ý, nói: “Em với tổng giám đốc Lãnh đâu chỉ quen biết, chúng em còn..”
Lãnh Hoài Cẩn ngắt lời cô: “Cô ta là bạn của Vị Ương, trước đây chúng tôi đã gặp nhau một lần.”
“Thì ra là thế.” Lộ Ôn Châu cười rót cho anh một ly rượu, sau đó nói với em trai Tưởng Gia Tân đang ngồi ở phía bên kia: “Gia Tân, giới thiệu cho cậu một chút, đây là Lãnh Hoài Cẩn, tổng giám đốc Lãnh, chính là chồng của cô Thẩm.”
Tưởng Gia Tân là một chàng trai rất trẻ, trên người dát đầy đồ hiệu, mái tóc được cắt ngắn trông rất ngầu và đẹp trai, tính cách khá cởi mở, hướng ngoại.
Thẩm Vị Ương luôn cảm thấy anh ta không giống như một đạo diễn, mà giống như một cậu ấm ăn chơi đến đây chơi đùa, càng giống một cậu chủ nhà giàu thích chơi
bóng rổ hơn là đi đóng phim.
Sau khi đàn anh giới thiệu xong, anh ta cũng rất hào phóng chào hỏi Lãnh Hoài Cẩn: “Xin chào tổng giám đốc Lãnh, nghe danh ngưỡng mộ đã lâu.”
Lãnh Hoài Cẩn bắt tay anh ta, đồng thời chào hỏi: “Cậu Tưởng, đã lâu không gặp.”
Câu này khiến Lộ Ôn Châu ngạc nhiên: “Hai người quen biết sao?”
Tưởng Gia Tân dẫn đầu nói: “Gặp mặt một lần. Trước kia tôi đến phỏng vấn ở công ty tổng giám đốc Lãnh nhưng bị từ chối, sau đó tôi bỏ võ sang văn, ha ha ha.”
Lộ Ôn Châu và Thẩm Vị Ương đều là không hiểu lời này có ý gì.
Lộ Ôn Châu khó hiểu nhìn cậu ta hỏi: “Bỏ võ sang văn là có ý gì?”
Tưởng Gia Tân thoải mái nói: “Tôi tới phỏng vấn làm bảo vệ.”
Lộ Ôn Châu: “. .
Thẩm Vị Ương: “…”
“Ha ha ha, không nghĩ tới giám đốc Tưởng còn có chuyện thú vị như vậy đấy, ha ha ha ha.” Tiền Tiến vốn muốn xây dựng quan hệ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lập tức tươi cười bước vào: “Tôi cũng biết công ty tổng giám đốc Lãnh yêu cầu cao, nhưng không ngờ đến tổng giám đốc Tưởng cũng bị loại.”
“Nào, tổng giám đốc Lãnh, tôi mời cậu một ly! Tôi tên Tiền Tiến, là giám đốc thử vai của bộ phim này, lần đầu tiên tôi gặp được vợ cậu đã lập tức cảm thấy cô ấy rất thích hợp đóng nữ chính của bộ phim này.”