“Em không cần phải hiểu, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh anh là được rồi.”
dừng lại, anh ta đưa cô đến một biệt thự. Nhìn qua thì đây là một kiểu biệt thự Trung Quốc rất lịch thiệp nho nhã.
Nhưng cô chỉ nghĩ đến ngày hôm đó, khi cô vừa tỉnh lại trong căn phòng bí mật đáng sợ kia. Cô không muốn tiến vào địa bàn của người đàn ông này.
“Nếu giờ tôi rời đi, có phải anh sẽ lập tức gọi tới đồn cảnh sát để bắt tôi không?” Cô nhìn anh ta hỏi.
Anh ta lộ ra một nụ cười nhẹ như đang nói “Em biết là tốt“, sau đó đi vào trước.
Thẩm Vị Ương nắm chặt tay, nhưng vẫn cố nén lửa giận trong lòng, đi theo anh ta vào nhà.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ còn một tháng nữa, Lãnh Hoài Cẩn và Thân Khiết sẽ tổ chức hôn lễ.
Nếu lúc này cô mà bị bắt giam, thì đến khi cô ra ngoài mọi chuyện đều đã chậm trễ.
Cô tuyệt đối không thể để một người khác làm vấy bẩn hôn lễ của mình.
“Đây là điện thoại anh mua cho em, bên trong có lưu số di động của anh, có việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Sau khi đưa cô vào phòng ngủ được trang trí đẹp mắt, anh ta lại đưa cho cô một chiếc điện thoại di động, để cô có thể liên lạc với mình.
Thẩm Vị Ương cũng không khách khí với anh ta, trực tiếp nhận lấy rồi nghịch ngợm, xem anh ta như không khí.
Diệp Phù Tô không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, Thẩm Vị Ương mới đi ra ban công nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh ta đã đánh xe rời đi thật.
Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?
Cô khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy bức bối.
Anh ta thực sự không thể nhìn thấy màu sắc của thế giới này sao? Nhưng tại sao lại muốn cô giúp anh ta? Cô cũng chỉ là một người bình thường, làm sao cô có thể
giúp anh ta được?
Còn có, anh ta đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết để hại cô, cuối cùng chỉ nhốt cô ở đây mà không nói năng hay bắt cô làm gì hết.
Nếu anh ta muốn nhìn thấy màu sắc của thế giới này, chẳng lẽ là muốn móc mắt cô ra à?
Chẳng lẽ anh ta muốn mình ở đây dưỡng thương thật tốt, chờ cho cô hồi phục lại thì anh ta sẽ gọi bác sĩ tới để móc mắt mình?
Bao nhiêu chuyện cứ như đống bùi nhùi trong đầu cô, nên cô quyết định đi tắm đã, nghỉ ngơi một lúc rồi tính sau.
Tối hôm qua cô ngủ ở đầu đường xó chợ, hôm nay lại phải tới đồn cảnh sát nên cô đã quá mệt mỏi rồi.
Cô kiểm tra trong ngoài phòng một lần, sau khi xác nhận không có camera theo dõi thì mới thoải mái tắm nước ấm. Cuối cùng cô ngả lưng lên chiếc giường lớn mềm mại, cả cơ thể lẫn tinh thần đều được thả lỏng.
Cô quá mệt mỏi, chỉ muốn được nghỉ ngơi thoải mái.
“Chị, bà của em cũng bị thương, chị có thể cho em thêm một quả nữa không?”
“Được em.”
“Chị, em cũng muốn một quả được không? Bố em ngã xuống từ quặng mỏ, giờ không thể đứng lên được.”
“Được em.”
“Chị, em…”
“Tôi cùng các em đi xem.”
“Thích Ca Mâu Ni có thể cứu chữa bệnh tật, nhưng không thể cứu thế gian lầm than này.”
hôn.
“Nếu không hài lòng, cậu tự mà cứu.”
“Nếu thất bại thì sao?”
“Tôi sẽ lấy mạng chuộc cậu.”
Cảnh trong mơ rất kỳ quái, bên trong khu phế tích mỏ quặng tối, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm bi thương, mặt cắt không chút máu, giống như những thây ma vô
Nhưng ngay sau đó, một cô gái mặc đồ trắng xuất hiện với chiếc giỏ tre đựng đầy trái cây màu đỏ tươi, bộ đồ màu trắng và những trái cây màu đỏ tươi của cô ấy trông
rất bắt mắt trong bức tranh vốn chỉ có màu xám xịt.
Sau đó cô đích thân đặt một quả màu đỏ tươi trong giỏ cho một ông già cô đơn bị cụt hai tay, ông lão ăn xong đã mọc ra đôi tay.
Nhưng khi hình ảnh thay đổi, không biết vì sao, cô ném hết hoa quả trong giỏ đi, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời mà khóc, những quả màu đỏ nằm rải rác dưới chân cô dần trở nên xám xịt như xung quanh, bộ đồ trắng trên người cô cũng dần dần biến thành màu xám, hòa lẫn với khung cảnh xung quanh…
Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, mơ hồ nhớ tới hình như mình đã có một giấc mộng rất dài, nhưng khi muốn nhớ lại, thì đầu óc cô đau nhức, không thể nhớ được gì.
Giấc ngủ này rất lâu, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau.
Cô rửa mặt và thu dọn xong liền đi xuống tầng tìm đồ ăn.
Người làm thấy cô đi xuống tầng lập tức đi nấu cơm cho cô: “Xin lỗi cô Diệp, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.”
Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Lúc cô đang ngủ, rất may người làm này không đi lên quấy rầy hỏi cô có muốn ăn cơm hay không, bởi cô khó chịu nhất là lúc đang ngủ mà bị gọi dậy ăn cơm.
Sau khi người làm rời khỏi phòng khách đi vào bếp nấu cơm, cô lững thững đi vào trong sân, phát hiện ngoài cửa chỉ có hai vệ sĩ.
“Cô Chiêu Chiêu, anh Diệp đã dặn là cô không thể đi ra khỏi căn nhà này.”
Trong đó một vệ sĩ giống như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, trực tiếp mở miệng nói.
Thẩm Vị Ương lại quay đầu lại trở về: “Tôi cũng không định rời đi.”
So với đồn cảnh sát, nơi ở của Diệp Phù Tô tốt hơn nhiều.
Sau khi ăn xong cô dùng máy tính trong phòng phá võ giám sát trên điện thoại di động, sau đó gọi vào số điện thoại di động của Liễu Hoài Xuyên.
“Chào, cảnh sát Liễu, tôi là Diệp Chiêu Chiêu.”
Điện thoại kia đầu truyền đến tiếng của Liễu Hoài Xuyên: “Cô Diệp tìm tôi có việc sao?”
Thẩm Vị Ương: “Tôi muốn biết vụ án của Thân Khiết tiến triển thế nào rồi, dù sao thì tôi cũng là nghi phạm, tôi muốn biết, bao giờ các anh có thể điều tra được chân tướng.”
Liễu Hoài Xuyên sửng sốt: “Anh Diệp không nói với cô sao?”
Thẩm Vị Ương: “Anh ta đã bảo tôi không cần lo lắng, nhưng tôi vẫn muốn biết tiến triển của vụ án.”
Liễu Hoài Xuyên thành thật nói: “Chuyện này chúng tôi cũng nên xin lỗi cô, cô Thân là tự mình thắt cổ tự sát, lúc ấy hai người chứng kiến không thấy rõ, bác sĩ pháp y là họ hàng xa của cô Thân, nhận hối lộ của cô ấy lúc còn sống, cho nên chúng tôi đã có lỗi với cô. Chuyện này là do đồn cảnh sát chúng tôi thất trách, thành thật xin lỗi vì đã
làm cô tủi thân.”
Anh ấy chân thành xin lỗi.
Nhưng sau khi ngắt điện thoại, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ đằng đằng sát khí.
“Bác sĩ pháp y Ngô nhận hối lộ sao? Rốt cuộc vì sao cậu ta lại làm chuyện như thế?”
Anh ta nhìn người thẩm vấn vừa gõ cửa bước vào hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!