“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Lưu Huy nhìn hai người đã làm nóng người chuẩn bị lên sân khấu, có hơi bùi ngùi: “Có thể không nói được không?”
Thẩm Vị Ương rất dịu dàng, nhìn anh ta cười nói: “Anh cảm thấy thế nào?”
Lúc này Lưu Huy mới rụt cổ lại, lúng túng nói: “Thật ra là mối thù cướp vợ.”
“Tôi cũng nghe nói, vợ trước của Tổng giám đốc Tiêu thích Lãnh Hoài Cẩn, luôn làm ầm chuyện ly dị với Tổng giám đốc Tiêu, kết quả không ngờ là chết người, có một ngày cô ta cãi nhau với Tổng giám đốc Tiêu, giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, kết quả là nhà mẹ đẻ xảy ra hoả hoạn, bị một mồi lửa nuốt trọn.”
Thẩm Vị Ương: “Vợ Tiêu Diễn cũng chết trong hỏa hoạn, cho nên Tiêu Diễn ghi hận với Lãnh Hoài Cẩn sao? Vì sao chứ? Chuyện này thật khó hiểu.”
Trong bốn năm cô không ở đây, hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.
Lưu Huy: “Là bởi vì ngày đó bà chủ Tiêu và Lãnh Hoài Cẩn gặp mặt thì đụng mặt Tổng giám đốc Tiêu, sau đó Tổng giám đốc Tiêu mới cãi nhau với bà chủ Tiêu, thế nên bà chủ Tiêu mới dọn về nhà mẹ đẻ.”
“Cho nên Tổng giám đốc Tiêu cảm thấy, Lãnh Hoài Cẩn cũng có trách nhiệm với cái chết của bà chủ Tiêu.”
Thì ra là như này.
Sau khi nghe xong, Thẩm Vị Ương nhìn về phía hai người trên võ đài, từng người đang bắt đầu luân phiên nhau đánh hai người đàn ông, cảm thấy vô cùng buồn
cười.
Quả nhiên ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần, trong bốn năm mình không ở đây, Lãnh Hoài Cẩn cũng không có chung tình với mỗi mình Hà Sở, ấy thế mà lại dính
líu tới phụ nữa đã có chồng.
Như này xem ra, Tiêu Diễn thật đáng thương.
“Chị Vị Ương, chị cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn có thể thắng không? Tối nay anh ấy đã uống hơi nhiều rượu.” Nhìn sàn đấu đang dần dần gay cấn, Lãnh Hoài Cẩn và Tiêu Diễn lần lượt bắt đầu đánh đến tuyển thủ cuối cùng trong đội. Ngải Lan có hơi sốt sắng: “Lãnh Hoài Cẩn nhìn có vẻ giống như đã rất mệt rồi.”
Sau khi nghe Lưu Huy nói xong ngọn nguồn giữa Lãnh Hoài Cẩn và Tiêu Diễn, Thẩm Vị Ương đã không còn chút cảm động lúc ban đầu khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn ra
mặt vì mình.
Cô giữ biểu cảm lạnh lùng, xem trận đấu trước mắt giống như một người xa lạ đang thi đấu, không có quan hệ gì với mình.
“Vì sao nhất định phải là anh ta thắng?” Cô nhếch môi cười khẩy: “Tôi không thể kỳ vọng Tiêu Diễn sẽ thắng ư?”
Ngải Lan nhìn Thẩm Vị Ương sợ hãi: “Chị Vị Ương, chị đang nói cái gì thế?”
Thẩm Vị Ương đi về phía bàn đánh bạc, đẩy ra một chồng con chip đại diện cho tiền mặt: “Tôi đánh cược mười triệu, Tiêu Diễn sẽ thắng.”
Lúc nói xong câu này, ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô vừa khéo chạm mặt Lãnh Hoài Cẩn.
Ánh mắt của người đàn ông như một con thú bị thương, như một cây kim đâm vào tim cô.
Cảm giác này khiến cho cô rất không thoải mái.
Ra vẻ đáng thương cái gì? Lúc anh đi quyến rũ vợ Tiêu Diễn, hại vợ chồng nhà người ta xuất hiện mâu thuẫn, anh có thể đáng thương hơn Tiêu Diễn không?
Nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, Lưu Huy lập tức đứng ra giảng hòa: “Cô Thẩm, mười triệu có hơi nhiều đấy. Ha ha ha, cô vì muốn Lãnh Hoài Cẩn ghen tức mà phát huy vượt mức bình thường chứ gì? Nhưng tiền vốn như thế là vẫn hơi nhiều thật đấy.”
Cô là vì khiến anh ta ghen tức, sau đó phát huy vượt mức bình thường sao?
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn nghe thấy Lưu Huy giải thích như vậy, sắc mặt quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều.
Vị Ương là đang dùng một loại phương thức khác để ủng hộ anh, cô vẫn còn để ý mình.
nữa.
Niềm vui to lớn tưng bừng ập đến, vốn dĩ sau khi kết thúc đấu luân phiên với chín người, Lãnh Hoài Cẩn đã thấm mệt, nhưng trong nháy mắt bỗng không cảm thấy mệt
Hôm nay có Thẩm Vị Ương ở đây, anh nhất định phải dùng hết sức lực để đánh Tiêu Diễn.
Thế nhưng, anh vừa mới dấy lên ý chí chiến đấu thì rất nhanh đã bị Thẩm Vị Ương đích thân dập tắt.
Thẩm Vị Ương đường hoàng trịnh trọng nhìn Lưu Huy nói: “Anh Huy, đừng hiểu lầm ý tôi, tôi thật sự rất hy vọng Tiêu Diễn thắng.”
“Có người giúp tôi dạy dỗ một tên đàn ông cặn bã, tôi rất vui vì điều đó.”
Đây, đây là chuyện gì thế này?
Sau khi Ngải Lan và Đường Duy nghe thấy Thẩm Vị Ương nói như vậy thì đưa mắt nhìn nhau, không rõ tình huống hiện tại là gì.
Lưu Huy cũng ngơ ngác, thế nhưng phản ứng lại rất nhanh: “Cô Thẩm, có phải cô hiểu lầm chuyện mối thù cướp vợ của Tổng giám đốc Lãnh và Tổng giám đốc Tiêu mà ban nãy tôi kể với cô hay không, đó chỉ là tôi nghe nói thế thôi, cụ thể thế nào thì chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ, tôi…
“Có đôi khi chuyện vô căn cứ chưa hẳn đã không đáng tin.” Biểu cảm Thẩm Vị Ương lạnh nhạt, cắt ngang lời anh ta: “Dù sao thì không có lửa làm sao có khói.”
Bây giờ người ngoài cũng đang đồn vợ cũ Lãnh Hoài Cẩn chết bốn năm trước vì tai nạn xe cộ, bốn năm trước quả thật cô đã xảy ra tai nạn xe.
Chẳng qua báo chí thật giả lẫn lộn, nên không có ai nghi ngờ người chồng Lãnh Hoài Cẩn này.
Thế nhưng bài báo đăng vẫn có căn cứ thực tế.
Tiêu Diễn là một người đàn ông đàng hoàng, sẽ không tự mình tung tin đồn bản thân bị cắm sừng.
Vừa nghĩ tới Lãnh Hoài Cẩn không ngó lơ luân thường đạo lý, chia rẽ gia đình người khác, Thẩm Vị Ương chợt cảm thấy buồn nôn, ánh mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn tràn đầy
sự ghét bỏ.
ác.
Ánh mắt như này của cô làm Lãnh Hoài Cẩn tổn thương sâu sắc, vì vậy dồn hết những đau khổ phẫn nộ trong lòng vào nắm đấm, đấm Tiêu Diễn một cú đấm rất tàn
Mà Tiêu Diễn cũng không phải người bình thường, không hề chịu thiệt dưới nắm đấm của Lãnh Hoài Cẩn, hai người giằng co chẳng ai chịu ai, mỗi một lần anh tới tối lui
đều làm cho tim mọi người đập loạn xạ.
Ở dưới khán đài, Lý Vân Tưởng cũng y hệt, căng thẳng quan sát tới mức siết chặt nắm đấm, biểu cảm trên mặt thay đổi thất thường.
“Thắng… Thắng rồi, Tổng giám đốc Lãnh thắng rồi!”
Cuối cùng, lúc nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đánh gục Tiêu Diễn, Ngải Lan kích động đứng lên ghế khán phòng reo hò.
Lưu Huy, Đường Duy cũng kích động đứng bật dậy hoan hô, nhìn người đàn ông chiến thắng giống như chiến thần, trong mắt ngập tràn sự kính nể.
Thẩm Vị Ương cũng ngay lập tức đứng dậy theo bản năng, trên mặt cũng tràn đầy sự kích động vui thích, thế nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt cũng
biến mất.
Thẩm Vị Ương, mày vui mừng vì người đàn ông này làm gì?
Không phải mày nên tiếc hận, vì sao cái gã đàn ông cặn bã này không bị đánh chết ư?
Lúc Lãnh Hoài Cẩn quay lại nhìn cô, đã thấy gương mặt hờ hững của cô.
Nếu nói cô không nó nhìn anh chết thì chắc chắn là không có, chỉ là cô tiếc hận vì sao anh không bị Tiêu Diễn đánh chết.
“Cô Thẩm.” Anh đi xuống võ đài, đi từng bước từng bước về phía cô, không khí con đường anh bước qua lạnh như đóng băng: “Thật ngại quá, làm em thất vọng rồi, mạng tôi lớn lắm.”
Sau khi đi tới trước mặt cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, dứt khoát cúi đầu hôn cô, điên cuồng cướp đoạt hết thảy không khí ngọt thơm trong miệng cô, còn cưỡng ép cô không thể không đón nhận sự lấn chiếm của anh, ép cô vào tường, ngó lơ ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, muốn dùng nụ hôn điên cuồng như này để chinh phục cô, giống như con thú đến bước đường cùng..
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!