“Xin chào đạo diễn Tiền, tôi là Tiểu Lý, chính là Tiểu Lý, người đóng cảnh bán kẹo hồ lô trên phố ngày hôm qua.”
Lý Dương đưa Thẩm Vị Ương đi đến trước mặt của Tiền Tiến, và làm quen với Tiền Tiến.
Khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương, mắt của Tiền Tiến sáng hẳn lên, sau đó lại nheo mắt, trầm tư suy nghĩ rồi nhìn Lý Dương nói: “Tiểu Lý? Để tôi suy nghĩ một chút, hình như tôi có chút ấn tượng.”
Lý Dương tha thiết trông mong nhìn anh ta, chờ anh ta nhớ đến mình.
Rất nhanh, Tiền Tiến vỗ đầu và nhớ lại: “Ồ, nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, cậu diễn không tệ, hôm nay tôi định tìm cậu để nhờ cậu đóng thêm vai thị vệ.”
Vẫn còn một vai thị vệ sao?
Đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn, Lý Dương nghe xong hai mắt sáng lên: “Thật sao? Thật sự là tôi có thể diễn một vai khác sao?”
”Đương nhiên là thật rồi.” Tiền Tiến nhìn anh ta cười nói, ánh mắt từ từ nhìn lên người của Thẩm Vị Ương hỏi: “Cô gái này là bạn gái của cậu sao? Không ngờ rằng tên nhóc cậu lại có phúc như vậy.”
Lý Dương lập tức ngượng ngùng rồi giải thích: “Đương nhiên không phải, làm sao tôi có phúc phần này, cô ấy là bạn của tôi, muốn đến đây gặp anh để thử sức làm diễn
viên đóng thế, chính là đóng thế cho cô Thân, không phải nói là động tác này rất khó và bây giờ vẫn không có ai có thể thực hiện được hay sao? Chiêu Chiêu muốn thử xem
sao.”
Nói xong, anh nhìn sang Thẩm Vị Ương, ra hiệu cho cô nói vài câu.
Thẩm Vị Ương lập tức nói: “Vâng, đạo diễn Tiền, tôi tên là Diệp Chiêu Chiêu, tôi muốn thử sức làm một diễn viên đóng thế, xin anh hãy cho tôi một cơ hội.”
Tiền Tiến đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn cô nở một nụ cười hòa nhã nói: “Không tệ không tệ, đưa tay cô ra cho tôi xem, tôi có một động tác kết ấn
cũng muốn cô làm, để tôi xem xem dáng tay của cô như thế nào.”
Tại sao không hỏi kỹ năng của cô trước?
Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng vì thù lao là mười nghìn tệ, còn cả việc có thể gặp được Thân Khiết, cô vẫn chìa tay ra.
Đôi bàn tay này rất đẹp, trắng nõn và thon dài, móng tay bóng loáng, trông rất mềm mại.
Tiền Tiến nắm tay cô, vừa vuốt ve vừa cười: “Bàn tay này thật sự rất đẹp, với điều kiện của cô mà làm diễn viên đóng thế thì thật đáng tiếc, nếu cô muốn, tôi sẽ sắp xếp những vai diễn khác để cô có thể lộ ra khuôn mặt”
Nếu vừa rồi cảm thấy kỳ lạ và hơi khó hiểu, bây giờ cô đã chắc chắn mình vừa bị sờ tay quấy rối. Nếu Thẩm Vị Ương còn không hiểu ý đồ của Tiền Tiến này, thì cô thật
sự rất ngu ngốc.
ha.”
“Cảm ơn lòng tốt của đạo diễn Tiền.” Cô dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Tiền Tiến với nụ cười trên môi: “Tôi nghĩ được làm diễn viên đóng thế là rất tốt rồi.”
Trong chốc lát, nụ cười trên mặt Tiền Tiến đông cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười, nói với cô: “Diễn viên đóng thế cũng được, cô thích là được! Ha ha
“Đạo diễn Tiền, anh đã đồng ý nhanh quá rồi, thế nào thì cũng cần xem thử kỹ năng của cô Diệp trước rồi nói, những động tác đó rất khó đấy.”
Lộ Ôn Châu đã chuyển đổi chủ đề để giảm bớt bầu không khí khó xử.
Tiền Tiến này luôn như vậy, một vài vai phụ nhỏ trong đoàn phim có quan hệ mập mờ với ông ta thì mới có thể tham gia vào diễn xuất.
Giới này là như vậy, Lộ Ôn Châu không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của đồng nghiệp, nhưng lần này, việc đóng thế của nữ chính có liên quan đến chất lượng của phim truyền hình, anh ấy không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nếu Diệp Chiêu Chiêu này là một người nửa vời, không làm được chuyện, anh ấy không thể đồng ý để Tiền Tiến giữ cô lại.
Lúc này Tiền Tiến mới nhớ tới căn bệnh soi mói, vạch lá tìm sâu của Lộ Ôn Châu, có chút xấu hổ nhìn Thẩm Vị Ương nói: “E hèm, vậy thì cái này, người đẹp này, cô đi học cùng thầy chỉ đạo võ thuật ở phía sau trước thử xem, cuối cùng thì thử đọ sức với một vài người khác, làm tốt thì mới được ở lại.”
Con lợn háo sắc này ngay cả tên của cô còn không nhớ mà còn đòi quy tắc ngầm với cô!
Thẩm Vị Ương thấy ông ta không nhớ nổi tên của mình, cuối cùng chỉ có thể bối rối mà gọi mình là người đẹp.
Cô không chịu nổi nữa mà cảm thấy khinh bỉ ông ta.
“Anh Lý, tôi đi học trước, anh để lại số cho tôi, đợi sau này tôi sẽ gửi cho anh một nửa thù lao.”
Trước khi đến chỗ thầy chỉ đạo võ thuật, Thẩm Vị Ương đã lưu lại số điện thoại của Lý Dương trước.
Bây giờ ngay cả điện thoại di động cô còn không có, cô cần mua một chiếc điện thoại di động trước, sau khi nhận được thù lao lần này, sau khi có điện thoại di động,
cô có thể kiếm tiền nhanh hơn.
Sau khi lấy danh thiếp của Lý Dương, cô cùng với Tiền Tiến đi tìm thầy chỉ đạo võ thuật.
Trên đường đi, Tiền Tiến gần như không ngừng hỏi cô rất nhiều câu hỏi, cô đã tiêu phí rất nhiều tinh thần và sức lực để trả lời cho có lệ.
Vì những đồng tiền đầu tiên, cô cảm thấy bản thân đã bị giày vò quá mệt mỏi.
May mắn thay, sau khi đến chỗ của thầy chỉ đạo võ thuật, Tiền Tiến đã bị người khác gọi đi vì có việc.
Nhưng rắc rối của cô không giảm bớt ở đó.
“Cô tên gì? Vừa rồi thấy cô học cùng thầy chỉ đạo võ thuật, làm khá là giống. Trước kia cô có học qua võ thuật sao?”
Khi cô đang ngồi nghỉ ngơi ở một bên sau một hồi học cùng với thầy chỉ đạo võ thuật, ba người phụ nữ vừa học cùng cô đã đi tới nhìn cô và hỏi.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, rất có khí thế nói: “Có học qua một chút.”
“Cô học bao nhiêu năm rồi?” Một người phụ nữ đứng đầu từ trên cao nhìn xuống cô và hỏi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Cô đừng tưởng biết được một chút công phu mèo cào, sau đó ngủ với đạo diễn Tiền thì vai diễn viên đóng thế này sẽ là của cô!”
Đây rõ ràng là vạch lá tìm sâu để gây rối.
sao?”
Thẩm Vị Ương nhíu mày không vui, đứng dậy nhìn cô ta hỏi: “Cô nói như vậy là có ý gì? Xin cô nói cho rõ một chút.”
Trương Tịnh cười lạnh lùng: ”Cô sốt ruột làm gì, chẳng qua là tôi nói sự thật mà thôi, bản thân cô làm những chuyện bẩn thỉu, còn muốn trách người khác nói xấu
Thẩm Vị Ương siết chặt nắm đấm, cố hết sức kiềm chế nóng nảy không gây sự. “Cô nói ai bẩn thỉu?”
Trương Tịnh tiếp tục tìm đường chết nói: “Vừa rồi ở bên kia là ai nắm tay tán tỉnh tên đầu heo Tiền Tiến kia thì là kẻ bẩn thỉu.”
“Chát!”
Sau khi cô ta nói xong, Thẩm Vị Ương tát thẳng vào mặt cô ta, khiến cô ta không thể nào nói thêm nữa.
Gia đình của Trương Tịnh đã mở một phòng tập võ, kỹ năng của cô ta vốn tốt hơn so với những cô gái bình thường, vì vậy từ nhỏ cho đến lớn không có người nào dám
bắt nạt cô ta như vậy.
Cái tát hôm nay của Thẩm Vị Ương là lần đầu tiên cô ta được nếm thử mùi vị bị tát.
Cô ta ôm gò má nóng rát của mình, cô ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương, tức giận nói: “Cô dám đánh tôi? Tôi nói cho cô biết, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai
dám làm gì tôi! Cô chán sống rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!