“A Quân đã đi nước ngoài rồi, những đứa khác đã được gửi đến trường nội trú để trau dồi khả năng tự lập của chúng.” Thân Khiết bình thản nói.
Thẩm Vị Ương hạ nắm đấm xuống, từ từ siết chặt lại, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười khách sáo: “Tại sao những đứa trẻ như vậy phải được gửi đến trường nội trú, tại sao trước đây em lại nghe chị họ nói rằng những đứa trẻ này đã rất tự lập rồi, nếu đã như vậy, tại sao phải gửi vào trường nội trú?”
“Anh rể cũng đồng ý sao?” Cô nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
Mặc dù lý trí tự nói với cô rằng, bây giờ Lãnh Hoài Cẩn không biết gì cả, còn tưởng rằng Thân Khiết chính là cô, cho nên mới răm rắp vâng lời Thân Khiết như vậy. Nhưng khi hỏi ra, khó tránh khỏi vẫn có đôi chút oán hận, oán trách người đàn ông này bị mù, tại sao lại không cảm thấy “Thẩm Vị Ương” này có gì đó không ổn, mà còn đồng ý gửi con của mình đi.
Lãnh Hoài Cẩn cũng cảm thấy kỳ lạ, cũng không hiểu tại sao Diệp Chiêu Chiêu này lại dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn anh hỏi về chuyện của những đứa trẻ.
Nhưng kể từ khi cô bắt đầu nổi nóng lớn tiếng với “Thẩm Vị Ương”, anh đã xếp Diệp Chiêu Chiêu này thuộc vào phạm trù những loại người có đầu óc không bình
thường.
Lúc này, anh cũng không để bụng nói: “Chúng cũng không còn nhỏ nữa, thực sự bây giờ cũng nên làm mọi chuyện một cách tự lập.”
Và cũng vì những đứa trẻ đã làm phiền đến thế giới hai người giữa anh và Vị Ương.
Anh còn phải chuẩn bị hôn lễ, cũng không muốn vì mấy đứa nhỏ mà phân tâm.
Con cái rất quan trọng, nhưng quan trọng hàng đầu mãi mãi chỉ có vợ anh.
Nhưng những chuyện này cũng không đáng để anh nói với đồ thần kinh như cô ta.
Cách anh nhìn cô giống như đang nhìn một người mắc bệnh thần kinh, Thẩm Vị Ương cảm thấy bản thân như sắp bị nổ tung.
“Anh rể thật là rộng lượng, con ruột mình mà cũng nuôi thả được.”
Cô gần như nghiến chặt răng khi than thở câu này.
Thân Khiết nhìn cô và cười nói: “Chủ yếu là vì bọn chị sắp tổ chức đám cưới, bây giờ chị không còn sức lực để chăm sóc bọn trẻ. A Cẩn muốn sống thế giới hai người với chị, bọn chị còn định đi hưởng tuần trăng mật sau đám cưới, em họ, em có đề nghị chỗ nào không?”
Yêu cầu cô giới thiệu một nơi trăng mật cho đồ giả mạo này, mặt dày thật đấy!
Thẩm Vị Ương nhịn không được đẩy vào bàn, nhìn Thân Khiết, nhếch miệng cười rồi nói: “Chị họ nói đi đâu thế, em chưa từng kết hôn, làm sao mà biết chuyện tuần trăng mật được chứ?”
Thân Khiết kinh ngạc: “Không thể nào, không phải em họ và em rể đã có giấy chứng nhận rồi sao, mặc dù hai em bí mật kết hôn, nhưng cũng nên có tuần trăng mật
chứ?”
Em rể? Giấy chứng nhận?
Trong lòng của Thẩm Vị Ương giờ đây rất muốn giết chết Thân Khiết.
Người phụ nữ này thật sự độc địa, để đề phòng cô quay trở lại, một lần nữa cấu kết với Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ lại có thể gán cho cô cái danh nghĩa người phụ nữ đã có
gia đình trước.
Như vậy thì cho dù sau này cô có mượn cái xác này để tiếp cận Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn cũng sẽ tránh khỏi nghi ngờ mà không phản ứng với cô, chứ đừng nói
đến chuyện từ từ nói sự thật với anh sau khi giành được anh.
“Chị họ, con của chị đều đã sáu tuổi rồi, người ta bảo mang thai một lần ngốc ba năm, sao chị ngốc tận sáu năm thế? Em mới mười tám tuổi, làm sao lấy được giấy chứng nhận? Phụ nữ ở nước A chỉ có thể lấy được giấy chứng nhận khi họ hai mươi tuổi thôi.”
Cơ thể này được biến đổi từ nước mắt của người cá biển Nam, thực sự rất mềm mại, nói mười tám tuổi cũng không sai, nhưng khi Thẩm Vị Ương nói ra điều này, cô vẫn
cảm thấy mình có một chút cảm giác xấu hổ khi phải giả vờ ngây thơ.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu cô không nói như vậy thì cô sẽ bị áp đặt thành một người phụ nữ có gia đình, người em rể mà Thân Khiết đang nói đến rất có thể là Diệp Phù Tô.
Thân Khiết cũng không ngờ rằng cô lại có thể nói như vậy, nhưng cô ta có cách để bôi nhọ cô trước mặt Lãnh Hoài Cẩn và cắt đứt toàn bộ khả năng giữa hai người: “Hóa ra là chị nhớ nhầm, thì ra em mới mười tám tuổi thôi sao, vậy còn đứa nhỏ đó thì phải làm sao, em không có giấy chứng nhận với em rể, lẽ nào em muốn bỏ đứa nhỏ đó sao?”
Đứa nhỏ gì?
Vāi!
Thân Khiết lại định bôi nhọ cô thành một cô gái hư yêu sớm và đi phá thai rồi phải không?
Người phụ nữ này chắc chắn bị thần kinh! Cô ta không có nhiều tự tin nên cô ta nghĩ rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ bị quyến rũ bởi một người phụ nữ xinh đẹp mà chỉ mới nhìn thấy một lần.
Mặc dù cơ thể hiện tại của cô thực sự rất đẹp, nhưng cơ thể vốn có của cô cũng không tệ.
Ngay từ đầu, cô và Lãnh Hoài Cẩn là thật lòng với nhau, nếu Lãnh Hoài Cẩn thực sự chỉ yêu nhan sắc thì đã không qua lại với cô nhiều năm như vậy.
Tình cảm nồng nàn giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn chính là điều làm Thẩm Vị Ương đau đầu nhất bây giờ.
Anh không biết rằng “Thẩm Vị Ương” hiện tại đã không còn là mình nữa, cho nên trong nhận thức của anh, “Thẩm Vị Ương” mà anh yêu luôn ở bên cạnh anh, anh không
thể tin tưởng bất kỳ ai khác ngoài “Thẩm Vị Ương“, huống chi là yêu một người phụ nữ khác ngoài “Thẩm Vị Ương”.
được.
Suy cho cùng, chuyện hoán đổi linh hồn đã đi ngược lại với khoa học thông thường, giống như lời nói mà chỉ những người trong bệnh viện tâm thần mới nói ra
“Phải, đứa bé bị phá bỏ rồi, cho nên chị họ, mẹ em không muốn gặp em nữa, nhưng em đã bỏ học và không thể tìm được việc làm nếu không có bằng cấp hay chứng minh thư, sức khỏe của em vẫn không tốt, chị có thể cho em ở nhà chị nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian được không?”
Buộc phải kìm nén sự thôi thúc trong lòng muốn bóp chết Thân Khiết, Thẩm Vị Ương dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thân Khiết và hỏi, đôi mắt có nốt ruồi lệ cũng
xinh đẹp quyến rũ lòng người khi giả vờ đáng thương.
Nếu cô thực sự muốn ở lại đây để có ý định quyến rũ, không sớm thì muộn Lãnh Hoài Cẩn cũng rơi vào tay giặc.
Thân Khiết tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, nhưng vừa định từ chối, Thẩm Vị Ương lại lập tức mở miệng.
Cô cười có hơi xấu hổ: “Thật là, em còn phải lo lắng cái gì chứ nhỉ? Chị họ là người tốt bụng như vậy, làm sao có thể không giúp em chứ? Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng bản tính vốn khó thay đổi, tính cách của chị họ chắc chắn vẫn tốt như trước đây.”
Cô đang cố ý ám chỉ cô ta rằng, Thẩm Vị Ương thật sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của một cô em họ hư hỏng phá thai, nếu cô ta từ chối, Lãnh Hoài Cẩn nhất định sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Điều này đương nhiên rồi, chỉ cần em họ không chê là được.” Thân Khiết cố nén sự không vui trong lòng, giả vờ cười, sau đó lại nhìn sang Lãnh Hoài Cẩn và hỏi: “A Cẩn, em họ em có thể ở lại nhà chúng ta vài ngày được không? Em ấy vừa phá thai, sức khỏe không tốt lắm, cần người chăm sóc.”
Khi biết Diệp Chiêu Chiêu là một cô gái hư hỏng, phá thai năm mười tám tuổi và bỏ học, ấn tượng của Lãnh Hoài Cẩn về cô càng tệ hơn.
Tính tình thì tệ, chỉ biết lớn tiếng mắng vợ anh, bây giờ cô còn là một cô gái hư hỏng, phá thai, bỏ học, nếu không phải vì thể diện của Thẩm Vị Ương, anh tuyệt đối sẽ
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!