Lãnh Hoài Cẩn nghe xong nhìn về phía Vệ Trạch, trong mắt hơi kinh hãi.
ợ là không được rồi.”
Vệ Trạch hơi lúng túng nhìn thoáng qua Thẩm Vị Ương ngồi bên cạnh anh, Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay Thẩm Vị Ương, bảo cô cùng đứng lên rời tiệc với anh.
“Chú hai, vừa rồi đứa trẻ rụng răng, giờ đang khóc tìm Vị Ương, cháu đi xem với Vị Ương.”
Sau khi đứng lên Lãnh Hoài Cẩn nhìn về phía Lãnh Sùng tùy tiện lấy lý do nói.
Lãnh Sùng gật đầu: “Vậy cháu đi xem trước đi, bên này để Hoan Hoan tiếp tục bàn với Nữ Vương bệ hạ.”
Nói xong ông ấy nhìn Lãnh Hoan vẫn luôn thờ ơ không để ý đang tập trung và cơm.
Đột nhiên bị cue, đầu tiên Lãnh Hoan hơi sững sờ, sau đó thì tự nhiên hào phóng tiếp lời, lần nữa lấy cái chủ đề tiếp tục nói với Nữ Vương bệ hạ.
Con cháu nhà họ Lãnh đều là kiểu mẫu tiền đồ nghiêm khắc lớn lên từ nhỏ.
Vốn Nữ vương điện hạ tưởng rằng Lãnh Hoan không nói tiếng nào như người câm ngồi ở chỗ kia chỉ lo ăn cơm, chỉ là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng gà mờ,
không ngờ kiến thức và tài ăn nói của cô ấy lại vượt xa dự đoán của bà ta.
So với Lãnh Hoan, Haya tuổi không kém bao nhiêu quả thực là kiêu căng chẳng làm nên trò trống gì.
Đây mới là phong độ danh viện của thế gia lớn
Chẳng lẽ bà ta thật sự quá mức dung túng Haya, vì vậy nuôi Haya thành phế vật chỉ biết nổi giận sao?
“Nói thẳng đi, không cần giấu Vị Ương.”
Sau khi lên xe, Lãnh Hoài Cẩn bảo Vệ Trạch trực tiếp nói rõ ràng sự việc.
Thẩm Vị Ương thì căng thẳng nắm chặt tay, lo sợ bất an trong lòng, có một loại rất dự cảm không tốt, như mây đen che phủ trong lòng.
Vừa rồi hình như cô nghe thấy Vệ Trạch nói cô Khương gì đó, không biết có phải cô nghe lầm hay không.
Cô Khương này là Khương Khương Khương Niệm Đồng hay là em gái Khương Niệm Oản của cô?
Sau khi Vệ Trạch nhận được sự cho phép của Lãnh Hoài Cẩn mới tiếp tục nói: “Vừa rồi Khương Niệm Oản gọi điện thoại tới đây, nói Khương Niệm Đồng không ổn rồi, muốn gặp anh lần cuối.”
Khương Niệm Đồng không ổn rồi?
Cô ấy còn sống không, không phải lúc trước ở bên Lãnh Hoài Sân sao…
Vẻ mặt Thẩm Vị Ương khiếp sợ.
Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay cô, sau đó nói với Vệ Trạch: “Lái xe tới nhà họ Lục trước, chuyện còn lại tôi sẽ nói với em ấy.”
Vệ Trạch gật đầu, lập tức lái xe.
Lúc này vẻ mặt Thẩm Vị Ương căng thẳng nhìn anh hỏi: “Tại sao phải đi nhà họ Lục, việc này có liên quan gì tới nhà họ Lục?”
Đột nhiên cô nghĩ tới lần trước lúc cô tới sân sau nhà họ Lục nghe thấy tiếng thét chói tai của một người đàn bà, còn đột nhiên đụng phải bà chủ Lục và Lãnh Diên đang hồn vía trên mây không biết vừa từ đâu về.
Mà lúc trước cô biết, ông cụ Khương Bá là ông ngoại Lục Vân Sâm, cũng là bố ruột bà chủ Lục, vậy bà chủ Lục chính là dì của hai chị em Khương Niệm Đồng Khương Niệm Oản
Đã có tầng quan hệ này, quả thật Khương Niệm Đồng có khả năng vẫn luôn bị giấu ở nhà họ Lục.
Nhưng mà tại sao phải giấu ở nhà họ Lục, vì sao người nhà họ Lục và Lãnh Hoài Cẩn đều biết, lại muốn giấu cô.
“Vị Ương, em đừng nghĩ nhiều, trước hãy nghe anh nói có được không?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, hy vọng cô có thể nghe bản thân giải thích rõ ràng.
Thẩm Vị Ương hoàn hồn: “Anh nói đi, anh có thể dẫn em đi giải thích với em, em đã rất vui, anh nói gì với em em cũng tin.”
Nếu như Lãnh Hoài Cẩn và Khương Niệm Đồng thực sự có gì đó, bây giờ anh cũng sẽ không thẳng thắn như vậy dẫn cô đi cùng.
Thấy cô tin tưởng mình, Lãnh Hoài Cẩn thở phào, lúc này mới chậm rãi giải thích.
“Lúc trước Lãnh Hoài Sân và Cố Trường Đình bắt tay, sau khi em mất trí nhớ rời đi, tinh thần anh sa sút một khoảng thời gian, không đi nhúng tay chuyện giữa nhà họ Khương với Lãnh Hoài Sân. Sau đó Lãnh Hoài Sân lại cấu kết Úc Nam Đình, bắt Khương Niệm Đồng và Lãnh Diên đi, ông cụ Khương Bá trước khi lâm chung cầu cứu anh, lúc ấy anh mới biết, dẫn người đi Bắc Kinh nghĩ cách cứu viện Khương Niệm Đồng và A Diên.”
Anh nhìn vào mắt cô chăm chú giải thích: “Tình Ty Đằng trong cơ thể em là ông cụ Khương Bá giải đấy, ông ta có ân với chúng ta vì vậy anh không thể.”
“Em không trách anh, Khương Khương đã rất đáng thương, lại rơi vào trong tay Lãnh Hoài Sân nhất định không có kết quả tốt, anh nên đi cứu cô ấy.”
Thẩm Vị Ương thông cảm nắm tay anh nói.
“Có một số việc không phải chúng ta có thể lựa chọn, cũng không phải chúng ta có thể tránh khỏi, không thẹn với lương tâm là được rồi.”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới tiếp tục nói: “Chờ đến lúc bọn anh tìm được Khương Khương, tinh thần cô ấy đã thất thường rồi, ngoại trừ A Diên, không ai có cách tới gần
cô ấy. Về sau Lãnh Hoài Sân đã chết dưới súng em gái em Khương Niệm Oản, bọn anh mang Khương Khương về nhưng mà A Diên mất tích không tìm thấy.”
Thẩm Vị Ương nhớ sau khi bản thân về nước có điều tra chuyện Lãnh Diên, lúc ấy tất cả tin tức liên quan tới Lãnh Diên tức đều biến mất.
Thẩm Vị Ương: “Vì vậy anh lo lắng an toàn của A Diên, mới xóa đi tất cả tin tức về con bé.”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Khi đó không biết con bé bị Úc Nam Đình mang đi, không có chút dấu vết nào để lại, cũng lo lắng cô bé sẽ bị một vài bọn cướp không biết thân phận cô bé trói đi, tin tức trẻ con ở bên ngoài vẫn nên càng ít càng tốt, anh không muốn A Diên phải chịu bất cả tổn thương tiềm ẩn nào.”
Thẩm Vị Ương: “Vậy Khương Khương thì sao, sau khi cô ấy được các anh mang về, các anh nhất cô ấy ở nhà họ Lục rồi hả?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Bà chủ Lục biết chút y học, lại là dì ruột của Khương Khương, ông cụ Khương Bá qua đời, Khương Khương cũng chỉ có Khương Niệm Oản và bà chủ Lục
là người thân, ngay từ đầu để bảo đảm an toàn của cô ấy đã để cô ấy ở Ám Dạ. Nhưng mà chỗ như Ám Dạ, không phải là chỗ người bình thường nên sinh hoạt, hơn nữa
cũng là địa bàn của nhà họ Lãnh, Khương Niệm Oản và bà chủ Lục đều không tin cái gì của nhà họ Lãnh nữa. Cuối cùng bà chủ Lục và ông chủ Lục, cũng chính là chú em, thương lượng với nhau, bí mật chuyển Khương Khương đến nhà họ Lục, Lục Vân Sâm cũng không biết chuyện này.”
Vì vậy, ngày đó cô đến nhà họ Khương nghe thấy tiếng thét chói tai của đàn bà chính là tiếng hét của Khương Khương, khoảng thời gian Lãnh Diên biến mất kia là đi gặp Khương Khương rồi.
Thẩm Vị Ương: “Bà nội em cũng biết chuyện này, bọn anh giấu em cũng chính là ý của bà nội, bà không muốn em bị quấy nhiễu vị chuyện của Khương Khương?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Bên nhà họ Lục hẳn là như vậy, lời bên này của anh em cũng biết rõ rồi, bản thân anh vẫn mơ hồ không rõ, còn là mấy hôm trước ông chủ Lục mới nói cho anh biết, đương nhiên, anh cũng không thấy chuyện này cần phải nói cho em.”
Thẩm Vị Ương: “Không muốn em bị liên lụy vì chuyện của Lãnh Hoài Sân và Khương Khương nữa, nhưng lại sợ không nói cho em, về sau em tự biết sẽ hiểu lầm anh và Khương Khương có gì đó?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!