Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giọng nói của cô bé còn mang theo nức nở: “Bố biết bố sai chỗ nào chưa? Không phải bố luôn đúng hả, vừa rồi bố đánh anh Thời Phong không phải rất hợp tình hợp lý sao ạ? Một người lớn như bố bắt nạt trẻ con còn không biết xấu hổ.” 

Chọc giận công chúa nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn bây giờ tất nhiên chỉ có thể dỗ dành: “Bố sai rồi, bố không nên đánh Úc Thời Phong, bây giờ bố trịnh trọng xin lỗi Y Y được chưa? Hy vọng Y Y có thể tha thứ cho bố.” 

Nói xong, anh xin giúp đỡ nhìn về phía Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương cũng đứng ra hòa giải, nói: “Y Y, bố biết sai rồi, bây giờ con tha thứ cho bố có được không? Đừng giận bố nữa.” 

Cô bé lúc này mới ra vẻ hừ lạnh một tiếng: “Con không có thời gian tức giận.” 

“Y Y, chúng ta đi thả hoa đăng đi.” 

Lãnh Diên và A Nặc cùng nhau nắm tay Y Y, dỗ dành cô bé, muốn dẫn cô bé cùng đi thả hoa đăng. 

Ba đứa nhỏ lúc này tay trong tay đi về phía dòng sông cổ. 

Lãnh Hoài Cẩn như trút được gánh nặng nhìn Thẩm Vị Ương cảm ơn: “Cảm ơn em, nếu không con gái vẫn sẽ giận anh.” 

Thẩm Vị Ương nhìn bộ dáng chiều chuộng con gái của anh, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống xúc động muốn cười to, nhìn anh nói việc chính: “Em cảm thấy không phải Diệp Phù Tô muốn bắt cóc Y Y. Diệp Phù Tô tuy rằng khiến cho em cảm thấy rất khó nắm bắt, nhưng cũng không đến mức hại Y Y.” 

Mặc kệ lý do Diệp Phù Tô nhất quyết muốn mở hộp đựng nước mắt của người cá Nam Hải là gì, cô đều cảm thấy Diệp Phù Tô không có địch ý với cô, càng không có 

loại địch ý muốn dùng người nhà của cô để uy hiếp cô. 

Y” 

nào. 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, nói thẳng: “Trong yến hội ngày mai, anh sẽ nói với nữ hoàng điện hạ về chuyện này, để cho bà ta đưa Haya về nước 

“Nhưng như vậy sẽ không làm ngài tổng thống khó xử chứ?” Thẩm Vị Ương không ngờ anh lại làm thẳng tay như vậy: “Thật ra chỉ cần đánh Haya là được rồi.” Anh dừng bước, đã vai cô, nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, nói: “Anh sẽ không để bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào cho em và các con tồn tại.” 

Trước kia anh chỉ mải lo trước lo sau, lo lắng quá nhiều, mới để cho cô với con lạc vào hiểm cảnh, sau này anh sẽ không bao giờ để mẹ con họ chịu uất ức bởi bất cứ kẻ 

Dưới bóng đêm dịu dàng, người đàn ông dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô chăm chú như vậy, trái tim Thẩm Vị Ương đập thình thịch. 

Mà lúc này, hàng ngàn ngọn đèn Khổng Minh dùng để cầu phúc từ trên lầu hai của hai bên đường chầm chậm bay lên, từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, trên đường phố cổ trải dài hiện ra vẻ rực rõ sáng chói, giống như dải ngân hà đang từ từ bay lên ở thế giới phồn hoa này. 

Trong cảnh tượng rực rõ ấy, Thẩm Vị Ương thấy rõ trên đèn Khổng Minh có bức tranh chân dung nhỏ, vẽ bằng mực của cô và Lãnh Hoài Cẩn, là hình ảnh cô và anh 

nghe tiếng sóng biển trên boong tàu vào đêm sinh nhật lần thứ mười tám của cô. 

Không, mỗi một ngọn đèn đều không giống nhau, có kỉ niệm trước kia bọn họ dắt tay nhau trải qua, cũng có cái chưa từng trải qua, thậm chí còn có hình ảnh hai người đã già nua, tóc đã bạc trắng, con cháu quây quần, hai người tay vẫn nắm tay nhau, ngụ ý bạch đầu giai lão. 

Trăm ngàn ngọn đèn Khổng Minh, mỗi một ngọn đèn đều là cô. 

Chờ cô thấy rõ toàn cảnh, lấy lại tinh thần từ trong niềm xúc động dạt dào, người đàn ông tuấn mỹ đứng trước mặt cô đã quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc nhẫn. 

“Trên những ngọn đèn này có mỗi thăng trầm mà chúng ta từng trải qua cùng nhau, cũng như từng khung cảnh tương lai anh muốn trao cho em mà anh đã suy nghĩ 

nghiêm túc, Vị Ương, anh nợ em một đám cưới, nếu em bằng lòng gả cho anh, bằng lòng ở bên anh đến hết cuộc đời, anh muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới này.” 

Người đàn ông tuấn mỹ quỳ gối trước mặt người phụ nữ mình yêu, trong mắt cũng chỉ chứa được một mình cô. 

Trong mắt người khác cô là thạch tín, nhưng trong mắt anh cô là mật ong. 

Anh hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. 

“Vị Ương, xin lỗi, trước kia anh làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, em có thể tha thứ cho anh, gả cho anh một lần nữa không? Sau này anh sẽ yêu em bằng cả sinh 

mạng này.” 

cô. 

Anh mở hộp nhẫn ra, viên kim cương trong nhẫn tên là “Thương Hải”, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng rực rõ trong bóng đêm. 

Đó là “Thương Hải“. 

Thẩm Vị Ương khiếp sợ nhìn chiếc nhẫn kim cương này, nhìn vào đám người vây xem, quả nhiên thấy Chris đang đứng chung với Lục Vân Sâm, Mộ Vân và các con của 

“Người chụp bản thảo kia là anh phải không?” 

Chris gật đầu: “Gần đây tôi cũng mới biết được, cái này gọi là ‘nghiệt duyên chém mãi cũng không đứt” 

Bộ sưu tập “Thương Hải” là tác phẩm đầu tay thời đại học của cô, cô lấy được linh cảm trong một lần đi biển để phác họa, khi đó, những cơn sóng xanh biếc đánh vào 

bờ, cô của lúc đó không biết tại sao lại có một niềm xúc động to lớn chậm rãi nhen nhóm trong lòng. 

Lúc đó là thời điểm diễn ra cuộc bầu cử tổng thống, mặc dù cô đã quên Lãnh Hoài Cẩn và bắt đầu lại cuộc sống của mình. 

Tuy nhiên, trong bài phát biểu tranh cử tổng thống ở Đế Đô, Lãnh Hoài Cẩn đã từng phát biểu với tư cách là người thân của cô, lúc đó cô cũng có mặt, chen chúc với bạn bè ở chốn đông người, nhìn anh phát biểu trên sân khấu. 

Anh miêu tả chi tiết về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai cho quần chúng nghe, anh điển trai tự phụ, giống như thần tiên giáng trần, vô cùng chói mắt, ngày hôm đó 

anh vừa xuất hiện đã kéo hết phiếu bầu của tất cả phụ nữ trẻ trên toàn quốc. 

Không vì cái gì khác, ai cũng thích người đàn ông đẹp trai lại có tài này, tuy rằng lai lịch của anh rất bí ẩn, giống như là một tia pháo hoa xẹt ngang qua bầu trời, nhưng 

thần bí cũng là sức hấp dẫn của một người đàn ông. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!