Thế là Lãnh Hoài Cẩn đã đến quầy Takoyaki xếp hàng, Y Y bảo A Nặc đến xếp hàng ở quầy thịt nướng bên cạnh anh, còn cô bé tự đến quầy kem nổi tiếng trên mạng xa một chút. Dù cách hơi xa nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn có thể nhìn thấy cô bé, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì.
Lãnh Hoài Cẩn thoải mái hơn Thẩm Vị Ương nhiều, cách nhau gần như vậy sẽ không cần lo lắng đứa nhỏ tự mình chạy đi chơi, Y Y cũng sẽ không tự ý chạy lung tung mà ngoan ngoãn đứng xếp hàng ở đó.
Lúc đầu thì như vậy, nhưng một lúc sau thì cô bé lại biến mất rồi.
Y Y đâu rồi?
Khi ngẩng đầu lên xem tình hình của con gái thì phát hiện con bé đã biến mất, Lãnh Hoài Cẩn giật mình, anh cầm lấy Takoyaki vừa mua đến bế A Nặc lên trước. Trước mặt A Nặc chỉ còn một người nữa thôi nên không muốn đi với anh: “Bố ơi, sao vậy, A Nặc chỉ còn một người là mua được rồi.”
Lúc này anh đột nhiên chạy vào hàng, mặc dù là ôm con trai nhưng lại trông giống như đang chen hàng vậy, lập tức khiến một bà dì dẫn theo cháu trai ở phía sau khó
chiu.
“Thằng nhóc cậu đang làm gì vậy hả, chen hàng à? Đám người trẻ tuổi các cậu làm sao vậy, không biết tuân theo trật tự và đạo đức công cộng gì cả, sao lại làm như vậy chứ.”
“Tôi không có chen hàng, tôi chỉ muốn bế con trai mình rời đi thôi.”
“Có thật không vậy, vì sao tôi cảm thấy đứa nhỏ này không muốn đi với cậu đấy, đừng nói là cậu muốn bắt cóc đứa trẻ này mang đi bán đấy, tôi thấy cậu ăn mặc cũng
ra hình ra dáng lắm, không ngờ lại là một tên buôn người.”
“Cái gì mà tên buôn người chứ, thằng bé là con trai tôi.”
“Đúng vậy, cháu là bố của người này, à không phải… Thưa bà, người này là bố của cháu.”
“Mọi người nhìn xem, đứa bé này bị dọa đến ngơ người rồi, người này chắc chắn là một tên buôn người. Vừa nãy tôi chỉ nhìn thấy đứa bé này một mình xếp hàng ở đây, làm sao có thể đột nhiên nhảy ra một người bố chứ.”
“Bà ơi, cháu thật sự là con của người này ạ.”
“Bé con đừng sợ nhé, bà báo cảnh sát cho cháu, có chú cảnh sát bảo vệ cháu, cháu không cần sợ tên buôn người này nữa.”
Khi Thẩm Vị Ương dẫn theo A Diên quay lại thì nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đang ôm lấy A Nặc, bị một nhóm bà dì chỉ chỉ trỏ trỏ, người nào cũng gọi anh là tên buôn
người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, Lãnh Hoài Cẩn trở thành tên buôn người từ lúc nào vậy, anh mang con trai mình đi bán à? Thẩm Vị Ương không nhịn được cười lên.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy cô bước tới liền giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, nhưng khi thấy nụ cười trên nỗi đau người khác của cô, anh lại hơi ai oán nhìn cô: “Bà cô à, em có thể làm chứng cho anh không? Bọn họ đã báo cảnh sát rồi.”
Đã bảo cảnh sát rồi ư? Mấy bà dì này cũng quá chính nghĩa rồi đấy. Sao lại thành ra như vậy.
Thẩm Vị Ương vừa muốn thanh minh giúp anh, quả nhiên cảnh sát thật sự đã đến rồi, hơn nữa lại là Liễu Hoài Xuyên.
“Anh Liễu. ”
“Vị Ương? Là hai người báo cảnh sát à? Đã xảy ra tranh chấp gì rồi sao?”
Liễu Hoài Xuyên cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn. Nhưng anh ấy còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì bà dì báo cảnh sát đã kéo anh ấy lại và chỉ
vào Lãnh Hoài Cẩn nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu ta là tên buôn người, lúc này muốn bắt cóc đứa bé này thì bị tôi kịp thời ngăn lại rồi.”
Liễu Hoài Xuyên ngạc nhiên nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Tên buôn người ư?”
Lãnh Hoài Cẩn bình tĩnh lạnh nhạt giải thích: “Hiểu lầm mà thôi, Y Y biến mất rồi nên tôi muốn dẫn A Nặc đi tìm con bé, hơi gấp nên bọn họ nghĩ tôi là tên buôn người
bắt cóc trẻ con.”
“Y Y biến mất rồi ư?” Thẩm Vị Ương còn đang cảm thấy thú vị hóng hớt thì vẻ mặt chợt thay đổi: “Sao lại biến mất vậy, chẳng phải em đã bảo anh coi chừng hai đứa nhỏ thật kỹ rồi sao?”
Lãnh Hoài Cẩn tự trách nói lại chuyện Y Y đi xếp hàng mua kem vào lúc nãy.
“Anh ta là bố của đứa bé này, tôi cũng quen biết, các người nhìn dáng vẻ của anh ta xem có chỗ nào giống tên buôn người chứ.”
Liễu Hoài Xuyên giải thích với các bà dì trước, sau khi làm xong bèn lập tức nói với Thẩm Vị Ương: “Bây giờ anh kêu người đi tìm ngay.”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng ngắt lời anh ấy: “Không cần làm phiền cảnh sát Liễu đâu, tôi đã gọi người đi tìm rồi.”
Thẩm Vị Ương cũng nói tiếp: “Anh Liễu, tạm thời không cần phiền anh đâu, A Cẩn có đủ người để tìm kiếm. Bây giờ cũng không biết Y Y có phải bị bắt cóc không, nếu
cảnh sát nhúng tay vào sớm thì trái lại em sợ con bé gặp nguy hiểm.”
Liễu Hoài Xuyên biết lúc này Thẩm Vị Ương đang phân tích lợi và hại một cách rất lý trí. Nhưng anh ấy vẫn cảm thấy hơi tổn thương vì bầu không khí giữa cô và Lãnh
Hoài Cẩn mà người ngoài như anh ấy không thể tham gia vào.
Rõ ràng cô yêu con gái của mình đến như vậy, nhưng bây giờ con gái của cô bị Lãnh Hoài Cẩn làm mất, cô vẫn có thể cùng anh nghĩ cách tìm kiếm con gái của bọn họ chứ không phải không có lý trí nổi giận với Lãnh Hoài Cẩn.
YY.
chú.
Quả thật Thẩm Vị Ương đang rất tức giận, nhưng sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với Lãnh Hoài Cẩn, có thời gian cãi cọ không bằng dùng để nhanh chóng tìm thấy
Lãnh Hoài Cẩn là bố của Y Y, cũng không muốn con bé xảy ra chuyện giống cô. Bây giờ tâm trạng của bọn họ đều nặng nề như vậy, sao cô có thể trách mắng anh
“Đi tìm trước đi, em biết anh cũng không muốn Y Y xảy ra chuyện.”
Thẩm Vị Ương nhìn vào ánh mắt tự trách của Lãnh Hoài Cẩn và nắm lấy tay anh nói. Anh gật đầu, sau đó một tay bế A Nặc lên, đi tìm Y Y với cô.
Liễu Hoài Xuyên biết điều không đi theo: “Anh đi kiểm tra camera, sau khi tìm được Y Y sẽ nói cho hai người biết.”
Thẩm Vị Ương vừa định nói tiếng cảm ơn thì bị Liễu Hoài Xuyên ngăn lại: “Đừng tỏ ra cảm kích như vậy, anh cũng được xem là một nửa người cậu của Y Y rồi, anh cũng không muốn nhìn thấy con bé xảy ra chuyện.”
Có lẽ anh ấy tự động lùi về vị trí một nửa người anh sẽ là kết cục tốt nhất giữa bọn họ. Liễu Hoài Xuyên đứng ngay tại chỗ nhìn bóng lưng của cô và Lãnh Hoài Cẩn rời
đi, đôi mắt hơi ướt át.
Gặp nhau trong những năm tháng đẹp nhất, trải qua những tình cảm khắc ghi trong lòng nhất, ngoại trừ tình yêu thương sẽ không cả khả năng thứ hai.
“Y Y Y Y à!”
Khi Thẩm Vị Ương tìm thấy Y Y, cô bé đang ngồi ăn kem trên ghế đá, Úc Thời Phong im lặng đứng bên cạnh cô bé.
Khi nhìn thấy mẹ đột nhiên chạy tới ôm lấy mình, cô bé hơi ngơ ngác hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Cô bé vừa hỏi xong thì bố đã đánh nhau với Úc Thời Phong rồi.