“Cứ mặc bộ này đi, rất đẹp.”
Bỗng dưng có một người đàn ông vô cùng tuấn tú xuất hiện trong gương, anh đã ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn có thể trẻ trung như một sinh viên đại học trông bộ quần
áo ngày thường.
Thẩm Vị Ương nhớ đến người mà bản thân đã gặp vào năm mười tám tuổi, dường như anh của lúc đó và bây giờ không quá khác biệt, chỉ có ánh mắt kiên định hơn rất
nhiều.
Quay đi quẩn lại đã hơn mười năm, bọn họ đều đã thay đổi nhưng hình như cũng không hề thay đổi. Cô vẫn yêu đến tận xương tủy như không có thuốc chữa, còn anh
vẫn lặng lẽ nhẫn nhịn, âm thầm bảo vệ.
Bây giờ bọn họ đã có năm đứa con, cuộc sống dần dần trở nên yên bình. Kể từ bây giờ, bọn họ cũng sẽ giống như Mộ Vân Tưởng và Lục Vân Sâm mà cô từng hâm mộ,
dung hòa tình yêu thương của đối phương vào cuộc sống thường ngày của nhau.
Về những chuyện trong quá khứ, ngoại trừ xin lỗi thì anh không còn nhắc đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn dùng hành động thực tế để nói với cô rằng cả nửa đời sau của anh đều thuộc về cô.
Thẩm Vị Ương thỏa hiệp mặc bộ váy mang theo dấu vết non nớt này, bắt đầu ngồi trên ghế sô pha thắt tóc cho A Diên trước, nhưng vừa mới làm thì Lãnh Hoài Cẩn đã ở ngay sau lưng quấn lấy tóc của cô.
Cả người cô vô thức căng cứng, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng: “Anh… Anh làm gì vậy.”
Giọng điệu trầm thấp êm dịu của người đàn ông truyền đến từ phía sau: “Anh ở sau lưng học theo em, em thắt cho A Diên đi, anh thắt cho em.”
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô, nhưng cô vẫn bướng bỉnh cãi lại: “Anh có biết không đấy.”
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng cũng không phản kháng, Y Y còn ân cần tìm một cây lược đưa cho Lãnh Hoài Cẩn: “Bố ơi, bố phải cố lên, nếu thắt sai thì Y Y và mẹ sẽ không để ý đến bố nữa đâu.”
“Con yên tâm, bố sẽ cố gắng, lát nữa bố học xong sẽ thắt cho con nhé.”
Lãnh Hoài Cẩn cụng tay với nắm đấm nhỏ nhắn của cô công chúa nhỏ nhà bọn họ, mỉm cười hứa hẹn với cô bé.
A Nặc cầm lấy máy ảnh đeo trước ngực mình, giơ lên định chụp hình: “Bố ơi cố lên!”
Cả nhà bọn họ rất ít khi hòa thuận như vậy, có thể nhìn thấy mấy đứa nhỏ rất vui vẻ.
Thẩm Vị Ương bắt đầu chậm rãi thắt tóc cho A Diên: “A Diên, nếu mẹ không cẩn thận kéo sợi tóc nào làm con đau thì phải nói cho mẹ biết đấy.”
A Diên mỉm cười đáp lại: “Vâng! Cảm ơn mẹ.”
Bây giờ dường như A Diên đã hoạt bát hơn trước đây rất nhiều. Khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của A Diên, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy hơi hốt hoảng, sau đó thấy biết ơn
đối với Thẩm Vị Ương. Cảm ơn sự rộng lượng của cô đã đồng ý đón nhận A Diên và đối xử con bé như con gái ruột của mình, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào
để sắp xếp cho đứa nhỏ này.
Dĩ nhiên Lãnh Hoài Sân có tội không thể tha, nhưng năm xưa khi con tàu chở hàng phát nổ, quả thật anh ta đã tự cứu anh và Vị Ương. A Diên được sinh ra trong sự biết
ơn và tưởng nhớ của anh đối với anh trai trước đây, vậy cô bé chính là con của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm đối với tương lai của đứa nhỏ này.
Ngón tay thon dài của người đàn ông xuyên qua làn tóc của cô, mỗi một lần vuốt ve đều khiến Thẩm Vị Ương căng thẳng đến co rút lỗ chân lông của mình, như thể tất
cả mọi dây thần kinh của mình đều phân bổ trên từng sợi tóc, không thể chịu nổi một tí sự tiếp xúc nào.
Rõ ràng bọn họ đã là đôi vợ chồng già rồi, vì sao đến nay cô vẫn nhạy cảm đối với sự tiếp xúc của người đàn ông này đến vậy. Chờ đến khi thắt tóc bằng dây ruy băng cùng màu với quần áo cho con xong, gương mặt của Thẩm Vị Ương đã đỏ bừng dưới sự xấu hổ không thể khống chế được.
“Xong rồi, xem thử có vừa ý không?”
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên ở bên tai, càng giống như một tiếng sét đánh khiến cô run lên: “Em… Em đi xem thử.”
Cô hơi loạng choạng đứng dậy từ ghế sofa, đi đến gương soi toàn thân cực kỳ lớn nhìn kiểu tóc mà anh thắt cho mình. Thật ra đây cũng chỉ là kiểu tóc xương cá rất phổ
biến, điều khác biệt duy nhất chính là dải ruy băng màu xanh kèm hoa văn xinh đẹp cũng được thắt chung với tóc, trông tươi mới hoạt bát hơn.
măt.
Lúc anh thắt tóc không biết là cố tình hay vô ý, dù sao thì ngón tay của anh luôn vô tình chạm vào vành tai của cô, bây giờ hại cả vành tai của cô còn đỏ hơn gương
“Vừa ý không?”
Đã khiến cô ngại ngùng thành như vậy rồi còn không đủ, anh còn bước tới ôm lấy cô từ phía sau, cố tình dán đôi môi mỏng sát bên tai cô hỏi. Thẩm Vị Ương căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích: “Anh có thể nghiêm chỉnh một chút ở trước mặt các con không?”
Người đàn ông gian xảo kia không hề buông tha: “Vậy em hãy nói có vừa ý không trước đã?”
Thẩm Vị Ương đã cảm nhận được sự khác thường của tên mặt người dạ thú này rồi, cô sợ anh không biết chừng mực mà làm ra chuyện gì quá giới hạn trước mặt mấy đứa nhỏ nên lập tức nói với giọng điệu cầu xin: “Vừa ý, vừa ý rồi, anh buông em ra trước đi.”
“Anh cũng rất hài lòng, rất thích dáng vẻ lúc này của em.”
Anh nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng nõn sau gáy cô, bàn tay ấm nóng cách lớp vải mỏng manh ôm chặt vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô.
“Em đã quên khi anh trở về học ở trường đại học Đế Đô lén lút nhìn em rồi à, ngày đó em đang kêu gọi tài trợ cho dự án của bọn em buổi kêu gọi đầu tư, quần áo hôm đó cũng khá giống lúc này.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt, không biết bởi vì nhìn trong gương đã phát hiện mấy đứa nhỏ không còn ở trong phòng hay là vì những lời này của anh, cô không còn ngượng ngùng giãy giụa nữa mà muốn nghe anh nói tiếp: “Vậy đại gia ngốc đã đầu tư năm triệu tệ mà bọn em nhắc đến là anh sao?”
Lúc đó câu lạc bộ của bọn họ làm một dự án bảo vệ và chăm sóc những chú mèo hoang, đối với những doanh nhân giàu có trong buổi kêu gọi thì đây là một dự án rất
tẻ nhạt, cho dù đầu tư cũng chỉ làm từ thiện mà thôi.
Nếu như làm từ thiện thì bọn họ thà đầu tư vào những tổ chức chính quy để có thể dùng tiền mua một danh tiếng tốt, chứ không phải mất tiền oan cho những chú mèo
hoang này.
Vì vậy lúc đó không có ai đồng ý đầu tư cả, cho dù bọn họ chỉ muốn kêu gọi vài chục ngàn tiền tài trợ để cứu chú mèo Ragdoll bị bệnh nặng trước cũng không
được.
Nhưng nào ngờ mọi chuyện đột nhiên thay đổi 180 độ, khi buổi kêu gọi kết thúc, tất cả mọi người dần rời khỏi hội trường thì có một người ăn mặc như thư ký cầm theo chi phiếu đi tới, anh ta nói rằng ông chủ của bọn họ đồng ý đầu tư năm triệu cho việc điều trị bệnh tật và cung cấp chỗ ở cho những con vật nhỏ, mong bọn họ tiếp tục thực
hiện chuyện này.
Số tiền năm triệu này là khoản tài trợ lớn nhất trong cả buổi kêu gọi lúc đó, không ai ngờ người giàu có lại làm việc một cách tùy hứng, chịu mất tiền oan như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!