“Cô Thẩm nói cô sắp xuất bản một cuốn sách ..”
Phóng viên còn chưa hỏi xong, Thẩm Vị Ương đã mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt mọi người khiến ai cũng ngạc nhiên.
Một mặt là quần áo trắng như tuyết.
Thẩm Vị Ương rất đẹp, nhưng khi khoác lên mình “Giảo Nguyệt“, đã phát huy tối đa khí chất lạnh lùng cao quý của cô.
“Em không sai, có chết cũng không nhận.”
“Em thích anh, anh cũng đừng cho là thật.”
“Từ lúc anh đứng bên ngoài quan sát, duyên phận của chúng ta đã hết.”
“Các anh có gì ghê gớm cơ chứ? Hôm nay tôi nhất định phải dẫn mấy ngàn con kiến này đánh một trận đẫm máu.”
Lãnh Hoài Cẩn vẫn chưa hết ngạc nhiên, trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh một người phụ nữ tóc dài lộn xộn lơ lửng trong nước biển, xung quanh là xiềng sắt giam
cầm cô, sau lưng cô chảy rất nhiều máu, sau đó có rất nhiều giọng nói tức giận của phụ nữ khiến anh đau đầu nhức óc.
“A Cẩn, anh sao vậy?”
Khi anh phục hồi tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Thẩm Vị Ương dần hiện rõ trước mắt.
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới hoàn hồn, đưa tay nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô: “Rất đẹp.”
Bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thâm tình như vậy, Thẩm Vị Ương rất cảm thấy rất ngại.
“Anh yên tâm, em không dùng hôn nhân của chúng ta để đánh cược với cô ta, em chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, nếu không chuyện này không biết khi nào mới
kết thúc.”
Lãnh Hoài Cẩn cưng chiều nhìn cô: “Anh tin em sẽ giành chiến thắng.”
Haya muốn so tài với Thẩm Vị Ương, nhưng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Cô cũng không muốn làm cho hai nước khó xử, nhưng không thể chịu nổi việc Haya cứ tự tìm chết.
“Chờ xem em xử lý cô ta nhé.” Thẩm Vị Ương mỉm cười.
Lãnh Hoài Cẩn chỉ về phía sau lưng Thẩm Vị Ương: “Anh trai em tới rồi.”
Thẩm Vị Ương theo bản năng nhìn về phía sau, nhưng không thấy gì hết, vì vậy cô quay đầu định mắng Lãnh Hoài Cẩn, nhưng vừa định mở miệng, anh đã hôn cô. “Chụp nhanh lên, hình ảnh này quá tuyệt vời, có thể lên thẳng trang bìa tạp chí.”
Các phóng viên có mặt nhìn thấy hình ảnh cặp đôi đang hôn nhau nồng nhiệt, đều cầm máy ảnh chụp không ngừng.
Mặc dù Yến Hồi chửi bới hai người phát cơm chó, nhưng trong mắt vẫn chúc phúc cho bọn họ.
Ở đây chỉ có Diệp Phù Tô không biết đến lúc nào, mà Thân Khiết đứng bên cạnh anh ta sắc mặt không được tốt lắm.
“Cố lên.” Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô, thì thầm bên tai Thẩm Vị Ương.
Haya đã lên ngựa lại phát điên: “Thẩm Vị Ương, cô còn lề mề làm gì? Muốn kéo dài thời gian sao?”
“Đừng tưởng cô trêu chọc tôi như vậy, tôi sẽ quên chuyện trước đó rồi tha thứ cho cô.” Thẩm Vị Ương kiêu ngạo nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, sau đó đi tới
trường đua, xoay người leo lên ngựa, động tác sạch sẽ gọn gàng, trông rất sảng khoái: “Công chúa Haya, hy họng sau khi cô thua sẽ không phát điên.”
Haya lạnh lùng cười: “Dáng vẻ quá tự tin của cô thật đáng ghét”
”
Nói xong, cô ta nhìn trọng tài: “Sững sờ làm gì, chuẩn bị bắt đầu đi!”
Cô ta và Thẩm Vị Ương ở hai đường đua giống nhau, trên đường đua sẽ đặt các loại chướng ngại vật, các cô phải vượt qua những chướng ngại vật đó để đến đích, ở
cuối vạch đích sẽ có hai trọng tài đếm giây, sau đó quyết định người thắng thua.
Tiếng súng vang lên, theo lệnh của trọng tài, hai con ngựa đua chạy ra, tung hoành trên thảo nguyên rộng lớn.
Nhảy qua hàng rào và hố sâu, bay qua gai thép và đầm lầy, hai bóng người một trắng một đỏ khó phân biệt trong cuộc thi, sự tự tin trên mặt cả hai dần chuyển thành nghiêm túc, trong lúc đọ sức bắt đầu nhìn thẳng vào thực lực của đối thủ.
“Haya cũng được quá ha, tôi còn tưởng cô ta chỉ là cái gối thêu hoa.”
Yến Hồi say sưa nhìn trận chiến giữa hai người phụ nữ này.
Thực lực của Thẩm Vị Ương anh ấy đã từng thấy qua, không khác với anh Tùy lắm, không ngờ Haya cũng rất giỏi.
Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn thủy chung nhìn vào Thẩm Vị Ương: “Ngoại trừ đầu óc Haya không tốt, những cái khác cũng không tệ lắm.”
Dù sao cũng là công chúa hoàng gia, làm sao có thể thật sự là người vô tích sự không biết gì.
“Ôi ôi ôi, bà nội cô ta tới rồi, anh nhỏ tiếng một chút.”
Yến Hồi nhìn thấy nữ hoàng và tổng thống các hạ dẫn theo một nhóm quan chức cấp cao đi đến, lập tức nhắc nhở Lãnh Hoài Cẩn nói nhỏ lại.
Mặc dù nữ hoàng đã lớn tuổi, nhưng tai vẫn rất thính, câu nói của Lãnh Hoài Cẩn đã thành công làm cho bà ta tức giận.
”Lời này của tổng giám đốc Lãnh là có ý gì?”
Bà lão tóc hoa râm nhưng vẫn uy nghiêm lạnh lùng cười nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
“Tôi cảm thấy cháu gái của tôi ngoại trừ ánh mắt không tốt, còn lại chỗ nào cũng tốt, nhất là đầu óc, học hỏi rất nhanh.”
Lãnh Hoài Cẩn quay lại lễ phép cười với bà ta, đưa mắt nhìn Trác Thính Phong: “Bệnh viện nhà bác sĩ Trác có phòng khám mắt tiên tiến nhất thế giới, nữ hoàng có thể dẫn công chúa Haya đến khám thử.”
Đột nhiên Trác Thính Phong bị nhắc đến: “….”
Tôi đã trêu chọc ai vậy, tôi chỉ là một bác sĩ riêng bình thường của tổng thống mà thôi.
Tổng thống lập tức hòa giải: “Kỹ thuật của công chúa Haya rất tuyệt vời, những người phụ nữ bình thường sao có thể so sánh, đúng là hậu sinh khả úy* mà.”
*Hậu sinh khả úy: khen ngợi thế hệ sau vượt xa cha ông của mình, là điều đáng quý.
Lúc này sắc mặt nữ hoàng mới tốt hơn, bà đắc ý nhìn cháu gái của mình đang đua ngang sức với Thẩm Vị Ương trên đường đua: “Tất nhiên rồi, giáo dục của hoàng gia nước Y chúng tôi cung cấp cho thế hệ sau vượt xa giáo dục của những cô gái có xuất thân bình thường, bọn họ làm sao có thể so sánh được.”
Những lời này đã xem thường Thẩm Vị Ương, dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng đều mang ý khinh thường.
Người lớn tuổi đôi khi rất bảo thủ, khi mất khống chế thì mặt mũi cũng chả cần.
“Đừng nhìn cháu gái tôi bây giờ cùng với người phụ nữ áo trắng kia ngang sức với nhau, khi tới vòng lửa nhất định sẽ nới rộng khoảng cách, có điều cô gái áo trắng đó là ai vậy, dám thi đấu với công chúa điện hạ trên sóng truyền hình trực tiếp, thật ngưỡng mộ vì lòng can đảm này.”
Nói đến đây, bây giờ bà ta còn hỏi Thẩm Vị Ương là ai.
Bà lão này là nữ hoàng, đầu óc thật sự còn nhỏ hơn mũi kim.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!