Thẩm Vị Ương và Thân Khiết không quen nhau lắm, bản thân cô ấy cảm thấy vết thương trên mặt không nghiêm trọng, nên Thẩm Vị Ương cũng không khăng khăng bảo Tiểu Vũ đưa cô ấy đến bệnh viện mà dẫn theo cô ấy tới chuồng ngựa.
Hôm nay, lễ hội giao lưu văn hóa có rất nhiều người, mỗi điểm giao lưu văn hóa đều đã được các quốc gia chuẩn bị tiết mục kỹ lưỡng. Ngoài ra còn có khán giả từ các quốc gia khác đến xem.
Nhưng khi Thẩm Vị Ương đến chuồng ngựa, cô hoài nghi tất cả người tới xem lễ hội giao lưu văn hóa đều ở đây.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thấy người đến xem đông đúc ồn ào, Thẩm Vị Ương cảm giác đau cả đầu.
“Chị dâu.”
Yến Hồi thấy cô, lập tức chạy tới chào hỏi.
“Sao chị còn đồng ý so tài với người phụ nữ điên Haya này? Không phải nói sẽ ngó lơ cô ta sao? Giờ cô ta la hét gọi nhiều người tới xem cuộc vui, tôi thấy nhiều người như vậy phiền lắm.”
Thẩm Vị Ương nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Haya mà chỉ thấy trên cỏ dựng mấy cái vòng lửa lớn nên choáng váng: “Đừng nói với tôi là mấy vòng lửa này với mấy cái đồ vượt chướng ngại vật bằng gai sắt kia đều do cô ta chuẩn bị đấy nhé?”
Vòng lửa và đám đông ồn ào, cái cô Haya này nghĩ mình là con khỉ biểu diễn trong đoàn xiếc à? Còn muốn lôi cô theo nữa.
Thẩm Vị Ương cảm thấy mình thực sự không nên đi so bì với một kẻ điên.
“Tôi tưởng rằng nếu tôi đồng ý so tài thì cô ta có thể trở lại bình thường, không cần đi theo ám tôi với đầu óc ngu xuẩn kia nữa.”
Nhưng ai có thể ngờ, cô ta sẽ làm lớn chuyện như vậy.
“Cô ta đi ra kìa.” Yến Hồi chỉ vào người phụ nữ mặc váy đỏ đi ra từ trong lều dựng tạm, cảm thấy không vui trước dáng vẻ khinh khỉnh của cô ta: “Xem ra cô ta rất tự tin có thể thắng được chị, muốn thấy chị bị chế nhạo nên mới gọi nhiều người tới đây xem như vậy.”
Thẩm Vị Ương nhìn khuôn mặt tự tin của cô gái trẻ bất đắc dĩ nói: “Anh nói xem, nếu lát nữa tôi thắng cô ta, liệu cô ta có nổi điên không?”
Yến Hồi không hề do dự đáp lại ngay: “Tôi cảm thấy cô ta chắc chắn sẽ nổi điên, nên chị đừng chọc cô ta.”
“Thẩm Vị Ương, cô còn chần chừ gì nữa? Cô sợ à?”
Lúc này, Haya cũng bắt gặp Thẩm Vị Ương, lập tức hét lớn về phía cô.
Cô ta rất thích liếc xéo người khác rồi hếch mũi lên với người ta, như thể cách thể hiện sự khinh bỉ với người khác có thể tôn lên vẻ ăn trên ngồi trước của bản thân
vậy.
Dù sao cũng khiến người ta cảm thấy cạn lời.
Điều khiến Thẩm Vị Ương càng cạn lời hơn là sau khi cô ta hô tên cô, lập tức có rất nhiều người trong đám người vây xem chạy tới đây, trong tay biến ra máy ảnh và micro như làm ảo thuật vậy
“Cô Thẩm, không ngờ hôm nay cô lại thật sự tham gia lễ hội giao lưu văn hóa này. Xin hỏi cô tới đây với tư cách cô Thẩm nhà họ Lục, tức là vợ của tổng giám đốc Lãnh
sao?”
“Chẳng lẽ tôi không thể lấy thân phận Thẩm Vị Ương tới đây à, chỗ đứng của tôi còn chưa đủ cao sao?”
“Cô Thẩm, xin hỏi lúc trước cô quen biết tổng giám đốc Lãnh thế nào vậy? Vì sao ngài ấy lại đột nhiên cưới một người phụ nữ bình thường như cô?”
“Bình thường? Doanh thu tháng đầu của Huy Chương Vinh Quang ước chừng mấy tỷ, vậy nên hãy quay lại sau khi cô kiếm được nhiều như thế để chỉ trích tôi là người
tầm thường.”
“Cô Thẩm, bên cạnh cô là cô Thân Khiết sao? Nghe nói cô ấy và tổng giám đốc Lãnh có mối quan hệ khá tốt, cô cảm thấy thế nào về chuyện này?”
“Câu này cô nên đi hỏi Lãnh Hoài Cẩn. Tôi nghĩ ngoài vẻ đẹp trai ra thì chắc chắn còn lý do nào khác mới khiến một người đàn ông có nhiều đào hoa đến vậy. Mấy
người có thể hỏi tổng giám đốc Lãnh khi nào xuất bản cuốn sách .”
Tuy khoảng cách giữa Thẩm Vị Ương đi từ vị trí ban đầu của mình đến chỗ Haya chỉ có khoảng mười mét, nhưng trong lúc ấy lại bị các phóng viên chặn lại hơn mười
phút, còn liên tục bị ném đủ loại câu hỏi không thân thiện. Hỏi đến mức đau cả đầu.
Cũng may cô đã bảo Tiểu Vũ dẫn bọn nhỏ tới xem cuộc đấu này sau để bảo vệ sự riêng tư của chúng. Nếu không chắc chắn mấy trang truyền thông vô đạo đức này lại
có dịp ăn mừng một phen.
Cuối cùng cũng tới chỗ Haya. Nhìn vẻ mặt hả hê của cô ta, Thẩm Vị Ương chắc chắn rằng vừa nãy cô ta có sắp xếp vài phóng viên trong số đó tới để làm khó cô. Ả đàn bà Haya này đúng là vừa điên vừa xấu xa!
“Cô Thẩm, có vẻ ngay cả dân nước A của cô cũng không coi trọng việc cô ở bên anh A Cẩn nhỉ?”
Lúc Thẩm Vị Ương tới trước mặt cô ta, cô ta châm biếm cô không hề khách khí.
Thẩm Vị Ương nhìn cô ta bằng ánh mắt lãnh đạm: “Đó là cuộc sống giữa tôi với A Cẩn, không liên quan gì đến người khác.”
“Haya, cô điên rồi à?”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn cũng tới đây với vẻ âm u.
“Cô cho truyền hình trực tiếp toàn cầu là có ý gì?”
Haya nói một cách không đồng tình: “Chẳng phải là vì quảng bá cho lễ hội văn hóa giao lưu lần này sao? ít nhiều gì em cũng là ngôi sao có tầm ảnh hưởng quốc tế, chả
phải rất tốt khi sử dụng truyền thông trên mạng xã hội để quảng bá à? Anh A Cẩn cứ yên tâm, em có tài khoản Weibo ở quốc gia của anh, với lại cũng đã đăng liên kết để tránh việc những người ở nước đó không thể tìm và xem được truyền hình trực tiếp của viên ngọc nước A các anh.”
Thẩm Vị Ương: “…”
Đúng là một mở lung ta lung tung. Làm cả buổi, cô công chúa Haya này mới là ngôi sao.
Nhưng bây giờ công chúa nước Y lại đi làm ngôi sao, nữ hoàng điện hạ cũng đồng ý à? “Em về trước đi, chuyện này để anh xử lý.”
Lãnh Hoài Cẩn không có cách nào để giao tiếp với loại người có bộ não không bình thường như Haya nên lựa chọn bảo vệ an toàn riêng tư của Thẩm Vị Ương và bảo cô
về trước để anh tự thu xếp mớ lộn xộn này.
Anh cũng nghĩ kỹ rồi, dù cho có làm mất lòng hoàng gia nước Y đi chăng nữa thì anh cũng phải tống con điên tên Haya này về nước, mãi mãi không cho cô ta đặt chân vào biên giới nước A, để cô ta khỏi lâu lâu lên cơn tới đây gây sự với vợ mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!