“Ella có tham gia giải đấu thiết kế thời trang lần này không?”
Vừa này bị tên súc sinh Thẩm Quân tính kế, Sở Hà ở nhà vệ sinh chật vật mãi mới thoát được. Sau khi giải quyết xong chuyện, cô ta yếu ớt dựa vào thang máy, đợi đến
lúc thang máy mở ra, cô ta liền nhận được điện thoại của ban tổ chức giải đấu thiết kế thời trang gọi tới.
“Nếu như thắng, thì có cơ hội nhận được cơ hội hợp tác với Alice không?”
Cô ta hỏi một cách kích động.
Cô ta suy nghĩ lại kỹ càng, bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đang dần mất kiên nhẫn với cô ta là bởi vì cô ta đã mất đi sức hút riêng, luôn rảnh rỗi ở nhà, không có gì khác biệt so
với những những thú vui dung tục của nhà giàu mà Lãnh Hoài Cẩn thường thấy.
Giống hệt như Thẩm Vị Ương trước đây, chỉ biết ở nhà giúp chồng dạy con.
Không biết hiện tại Thẩm Vị Ương đang dùng thủ đoạn bỉ ổi gì, mà đắp cho mình danh phận nhà thiết kế trò chơi cao cấp, nhanh chóng trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, thành công khơi gợi được sự hứng thú của Lãnh Hoài Cẩn đối với cô ta.
Nếu như lần này cô ta có thể lấy được cơ hội hợp tác với Alice, trở thành một nhà thiết kế thời trang xuất sắc, Hoài Cẩn chắc chắn sẽ thay đổi thái độ với cô ta, trở về gia
đình nhỏ của họ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị tác phẩm dự thi kỹ lưỡng, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ta hài lòng, nằm trên giường lớn, bắt đầu nghĩ tới lúc cô ta trở thành nhà thiết kế thời trang ưu tú của Alice, Lãnh Hoài Cẩn sẽ nhìn cô ta bằng
con mắt khác, Thẩm Vị Ương cũng sẽ biết thế nào là tức đến hộc máu.
Đến lúc đó, hai con súc sinh mà Thẩm Vị Ương sinh ra cũng phải cút khỏi nhà họ Lãnh, không, cũng không cần đợi lâu như vậy, đoán chừng đêm nay tên súc sinh kia
cũng bị dọa đến tè ra quần, sáng ngày mai sẽ khóc lóc gào thét đòi rời khỏi nhà họ Lãnh.
Nhớ tới con rắn mà cô ta cho người lén lút để lên giường của Thẩm Quân, cô ta liền mừng thầm trong lòng.
Nhưng mà, hình như phía dưới người cô ta có gì thì phải, sao lại nhột thế nhỉ?
Cô ta đặt điện thoại xuống, quay người đi xem, kết quả là đèn trong phòng liền vụt tắt, mà trong giây phút đèn vụt tắt, cô ta đã nhìn thấy một gương mặt hệt như mặt nạ
của quỷ, lại còn thè lưỡi đỏ tươi…
“Áaa… Áaa…”
Cô ta gào lên rồi bò xuống giường, nhưng vì hai chân gần như đã mềm nhũn, ngã quỵ ngay tại cạnh giường, mà con rắn đốm kia cũng bị kinh hãi, bắt đầu lần theo mép giường trườn lên cổ của cô ta.
“Á á á—”
Sở Hà nhắm mắt lại, hất con rắn ra, sau đó lập tức chạy ra cửa, thế nhưng không thể nào mở cửa được.
Sao lại không mở được? Sao lại mở không ra?
Cô ta căng thẳng đến mức mồ hôi đầy đầu, điên cuồng gõ cửa cầu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng với! Người đâu mau cứu tôi, phòng tôi có rắn, cứu, cứu mạng! Á á…”
Con rắn kia trườn xuống giường, chậm rãi bò về hướng cô ta, dựa theo ánh đèn lờ mờ, Sở Hà ước chừng con rắn này dài ít nhất một mét.
Lúc đó, vì muốn dọa Thẩm Quân sợ chết, cho nên cô ta đã tra ảnh con rắn đáng sợ nhất.
Là Thẩm Vị Ương hiếp người quá đáng trước, quyến rũ, cướp đi người đàn ông của cô ta, tạm thời cô ta hết cách xử cô ả, chẳng lẽ giờ cũng không trừng trị được con
của cô ả sao?
Thế nhưng, bây giờ cửa phòng thì bị khoá chặt, còn cái thứ động vật thân mềm dài ngoằng kia thì đang từ từ bò về phía cô ta, toàn thân cô ta nhũn ra, đầu óc như sắp
phát điên.
“Á-!”
Con rắn đốm bò lên chân cô ta, lúc nó thè lưỡi đỏ ở trước mắt cô ta, mắt cô ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Mà giờ khắc này, người giúp việc trong biệt thự đều đã bị giải tán, Thẩm Quân đang rủ Thẩm Y Y và Lãnh Diên chơi game, bảo hai cô bé đeo tai nghe, để tiện liên lạc bất
cứ lúc nào, lại thêm cửa phòng đóng chặt, tường có chất liệu cách âm tốt, làm cho các cô bé không hề cảm nhận được tiếng thét của Hà Sở.
Khi này, bữa tiệc của Thẩm Vị Ương và đồng nghiệp cùng bộ phận cũng đã gần xong. Mặc dù vì sự tồn tại của Lãnh Hoài Cẩn, nên mới đầu mọi người thấy hơi gò bó, thế nhưng rất nhanh, Lãnh Hoài Cẩn cố ý hòa đồng thân thiện một chút, thì bầu không khí của phòng riêng mới coi như dễ chịu, rất nhiều người chúc rượu anh, còn không quên trêu chọc anh và Thẩm Vị Ương.
Anh rất vui với những câu nói đùa này, ai mời cũng không từ chối mà uống rất nhiều.
Lúc này, Lưu Huy vốn ra ngoài hút thuốc lại bỗng nhiên được Đường Duy đã đi vào, trên mặt còn đọng lại chút máu bầm.
“Anh Huy, anh bị sao thế?”
Ngải Lan thấy vết thương trên mặt Lưu Huy, sợ hãi kêu lên.
“Không phải là anh uống nhiều rồi ngã trong nhà vệ sinh chứ?”
Thẩm Vị Ương nhìn thấy cũng đi tới xem anh ta đã xảy ra chuyện gì, lúc nhìn rõ vết bầm xanh trên mặt anh ta là do bị đánh, cô liền nhìn về phía Đường Duy.
Đường Duy bị cô nhìn thì phát hoảng, lập tức giải thích: “Không phải tôi, là người của công nghệ HookWolf, hôm nay họ cũng họp mặt ở đây, vừa nãy có người đang nói
xấu chị, anh Huy không kiềm chế được nên xông lên đánh bọn chúng, sau đó thì..”
“Tên nhãi ranh, cậu nói nhảm gì đó, không phải cậu xông lên đánh bọn chúng trước à?” Lưu Huy ngồi xuống sofa một cách vất vả dưới sự dìu đó của mọi người, đau đến nỗi mặt co giật: “Tai đồ chó nhà cậu vẫn còn thính phết, người ta nói xa lắc mà cậu vẫn có thể nghe thấy.”
Đường Duy bị anh ta nói thế thì hơi ngượng ngùng: “Thì tại vì bây giờ cô Thẩm là lão đại được phòng ban chúng ta yêu quý mà! Tôi nghe thấy người khác nói chị ấy, thì nổi giận không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Ngược lại là anh, anh Huy đã một bó tuổi rồi, tôi trẻ tuổi kích động là bởi vì tôi có bản lĩnh đánh xong bỏ chạy, một ông chú trung niên như anh mà cũng ham vui, cứu binh của người ta tới rồi mà anh còn không chạy ngay đi, anh không chịu đòn thì ai chịu đòn nữa?”
Người của bộ phận mình vì mình mà bị đánh, biểu cảm của Thẩm Vị Ương trở nên trở nên nghiêm túc: “Công nghệ HookWolf là phòng làm việc đã nghiên cứu ra trò
chơi ‘Thế Kỷ Chinh Phạt‘ à?”
Lưu Huy: “Chính là bọn họ, bởi vì Huy Chương Vinh Quang mà gần đây công ty chúng ta phát minh ra có chỗ tương tự với với cách đánh của bọn họ, hai bên vốn là đối
thủ cạnh tranh trên thị trường, trước giờ đã đụng chạm không ít lần, đoán chừng đợi sau khi Huy Chương Vinh Quang chính thức ra mắt, có lẽ bọn họ sẽ ghen ghét, tức đỏ mắt mà cầm dao phay tới cửa chém người.”
“Không cần chờ bọn họ tới cửa.” Thẩm Vị Ương cầm ly rượu lên, uống cạn tới giọt rượu cuối cùng trong ly mình: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm bọn họ.”
Đường Duy nhìn thấy dáng vẻ muốn đi xiên kẻ thù của cô, cậu ta vừa sợ lại vừa kích động, nhìn cô hỏi: “Chị Thẩm, chị muốn làm gì?”
Thẩm Vị Ương: “Dám bắt nạt người của tôi sau lưng tôi, đương nhiên tôi phải đánh trả.
Vừa hay mấy ngày nay bị Lãnh Hoài Cẩn làm cho tâm trạng phiền muộn, chi bằng tìm mấy người này trút giận, hoạt động gân cốt một xíu.
Lãnh Hoài Cẩn đã uống được kha khá rượu, vẫn luôn ngồi im trên ghế sofa bên cạnh cô, lúc này thấy cô muốn đi ra ngoài tìm người tính sổ thì có hơi tỉnh rượu.
“Tôi còn ở đây thì không tới lượt một cô gái ra mặt.”