“Đúng vậy, dù là ở nước A cũng không có điều luật nào quy định làm người thứ ba là phạm pháp cả.”
Đối với sự khiêu khích của Haya, ban đầu Thẩm Vị Ương còn bực mình nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, thoải mái đón nhận sự khiêu khích của Haya.
“Nếu công chúa Haya có thể vì một người đàn ông mà bỏ hết sự giáo dục và tôn nghiêm của hoàng thất thì cô cứ việc thử.”
Haya được voi đòi tiên nhìn cô nói: “Được, Thẩm Vị Ương, đây là điều cô nói đấy.”
“Vậy chúng ta thi đấu với nhau, nếu tôi thắng, cô phải ly hôn với anh A Cẩn, trả A Cẩn lại cho tôi, nếu cô thắng, sau này tôi sẽ chỉ làm bạn với anh A Cẩn, không ngấp nghé anh ấy nữa.”
Nghiệp chướng mà.
Bây giờ Yến Hồi chỉ mong tát chết mình.
Ban nãy anh ta nên đi cùng anh Cẩn mới đúng.
Úa?
Sao anh Cẩn lại đến cùng tổng thống chứ?
Sao vẻ mặt trông không tốt lắm.
Ánh mắt Yến Hồi chạm phải ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn bên cạnh Lãnh Sùng, trong lòng chột dạ, cảm giác hình như mình đã bị ánh mắt của anh Cẩn giết vô số lần rồi.
Sợ quá, sợ quá.
Anh ta không nhìn nữa, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình giữa đấu trường Tu La này.
Có lúc đàn ông được yêu mến quá cũng không tốt, dễ làm hậu cung nổi lửa.
Thẩm Vị Ương chưa biết Lãnh Hoài Cẩn đã đứng sau lưng mình, chỉ thấy yêu cầu của Haya rất vô lý. “Tôi không đồng ý với cô đâu.”
Haya khinh thường cười khẩy nhìn cô: “Thế là cô sợ rồi phải không? Xem ra trước đây tôi nghe những tin đồn thanh niên ưu tú, viên ngọc quý của nước A cũng chỉ là seeding thổi phồng cô Thẩm thôi sao?”
Thẩm Vị Ương nhíu mày: “Cô nói cái gì mà viên ngọc quý của nước A, tôi không đảm đương nổi.”
Haya cười khẩy: “Tin tức về cô Thẩm lan ra nước ngoài rồi, marketing rợp trời gì mà người đẹp số một nước A, tài nghệ tuyệt sắc, sao nào, bây giờ bảo cô thi đấu với tôi
cô lại sợ à?”
“Cũng đúng, loại phụ nữ gia cảnh bình thường có chút sắc đẹp như cô cũng chỉ có thể vào giới giải trí làm một ngôi sao nhỏ, dù gì anh A Cẩn cũng có nhiều quan hệ như thế, muốn đưa cô lên làm nữ chính cũng rất dễ dàng.”
Đầu óc cái cô Haya này bị điên à? Cô không phải ngôi sao, đăng mấy tin linh tinh đó khi nào chứ
“Công chúa Haya, tôi không biết cô có hiểu lầm gì với tôi, nhưng sở dĩ hôm nay tôi không đồng ý với cô không phải là vì tôi sợ cô, mà là tôi không chấp nhận được cuộc cá cược ngây thơ như cô.”
Cô không để ý mấy tin linh tinh Haya nói là có ý gì, chỉ nghiêm túc giải thích cho cô ta tại sao mình lại không đồng ý.
Haya không hài lòng về câu trả lời của cô, lạnh lùng hừ một tiếc: “Không phải là không thua nổi sao.”
Thẩm Vị Ương nghiêm túc nhìn cô ta, thản nhiên thừa nhận: “Đúng là tôi không thua nổi, bởi vì dù nắm chắc chín mươi chín phần trăm, tôi cũng không muốn chịu nguy hiểm một phần trăm mất chồng mình, tôi không thể lấy cuộc hôn nhân của mình ra để cược được.”
Cô và Lãnh Hoài Cẩn yêu nhau chỉ trong nháy mắt, nhưng hai người muốn tay nắm tay bên nhau suốt đời thì mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Cô không cược được, cũng không lấy người mình yêu nhất ra để cược.
Làm thế là không tôn trọng cuộc hôn nhân này, cũng không tôn trọng người cô yêu.
Haya không thể hiểu nổi.
Dù Thẩm Vị Ương đã nói rõ ra thế, cô ta vẫn không tha: “Thua không nổi là thua không nổi, nói đường đường chính chính thế cho ai nghe.”
“Thẩm Vị Ương, hôm nay tôi mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi cũng muốn cược với cô…”
Cô ta chưa nói xong đã ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau đó hốc mắt đỏ bừng, giữa sáng sớm tức đến cả người run rẩy.
Bởi vì… Không biết Lãnh Hoài Cẩn xuất hiện từ lúc nào, một tay kéo Thẩm Vị Ương vào lòng, tay còn lại nâng cằm cô lên hôn cô nồng cháy, cảnh tượng hai người ôm
nhau làm cô ta như thấy một bông hồng đỏ rực rõ như lửa.
“A! Buông ra! Anh buông cô ta ra…”
Lúc kịp phản ứng, Haya như phát điên bước lên kéo Thẩm Vị Ương ra khỏi lòng Lãnh Hoài Cẩn, lúc tay cô ta sắp túm được tóc Thẩm Vị Ương thì Lãnh Hoài Cẩn túm tay cô ta, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ lạnh lùng.
“Haya, cô phát điên gì thế, không mất mặt à?”
“Thế anh phát tình trước mặt mọi người thì không mất mặt à? Ai cho phép anh hôn cô gái này!”
Haya run rẩy chỉ tay vào Thẩm Vị Ương lên án, nước mắt rơi tí tách.
“Anh nói đợi em lớn sẽ cưới em, sao anh lại nói không giữ lời, lén cưới cô gái này, còn sinh nhiều con thế?”
Gì mà lớn lên sẽ cưới cô ta?
Thẩm Vị Ương còn chưa hoàn hồn từ cú tập kích ngọt ngào của Lãnh Hoài Cẩn, nghe thấy Haya nói câu này lập tức tỉnh táo lại, “hiền hậu” nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn bị cô nhìn lạnh sống lưng, lập tức giải thích: “Lúc đó còn nhỏ, cô ta tự nói lớn lên muốn cưới anh, lời con trẻ mà thôi, anh cũng không để ý.”
Sợ Thẩm Vị Ương không tin, anh hoảng hốt nói thêm: “Lúc đó anh mười tám tuổi, cô ta mới năm hay sáu tuổi gì đó, chênh lệch tuổi tác giữa bọn anh quá lớn, em nghĩ
anh coi lời nói của một cô nhóc là thật sao?”
Chỉ là một câu nói đùa của con trẻ mà thôi, chẳng lẽ một người lớn nghiêm túc như anh lại đi giải thích với cô bé? Anh không kiên nhẫn thế đâu.
“Còn Yến Hồi nói đi dạo là cô ta ngồi trong giỏ hàng đằng trước, nữ hoàng bệ hạ lớn tuổi rồi, đúng lúc anh đi ngang qua nhìn thấy, không có việc gì nên tiện tay
giúp.”
“Đồ tồi, lúc đó anh không đối xử với tôi như thế!”
Haya khóc dữ hơn, giơ tay lên định tát Lãnh Hoài Cẩn, lần này bị Thẩm Vị Ương giữ lại.
“Công chúa Haya, xin hãy tự trọng.”
Cô lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó hất tay cô ta ra như vứt rác.
Nếu không phải người bên cạnh và Diệp Phù Tô đang hóng hớt với những người khác đó cô ta lại, chắc cô ta đã bị Thẩm Vị Ương hất ngã xuống đất rồi.
Haya tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương: “Cô dám đánh tôi? Thẩm Vị Ương, tôi là công chúa nước Y đấy.”