“Vị Ương, em thật sự chọn anh sao?”
“Đương nhiên chọn anh rồi, không phải tối qua em đã nói rồi à, em thích anh của bây giờ, nhưng ở bên ngoài anh nhất định không được để người ta thấy có điều gì đó bất thường.”
“Anh biết rồi.”
“Anh biết cái gì?”
“Em quyết định thế nào anh cũng sẽ tôn trọng và ủng hộ em.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người vào ngày hôm đó chầm chậm hiện lên trong đầu cô, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lúc đó cô nên nhận ra có gì đó không đúng.
Đối với anh mà nói, cô lựa chọn nhân cách phụ có nghĩa là đã vứt bỏ anh.
Nhưng cô vì muốn cảm xúc của nhân cách phụ bình tĩnh lại nên mới nói dối anh.
Thẩm Vị Ương nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng tại chỗ, đôi mắt cay cay.
“A Cẩn, hôm đó em nói mình lựa chọn nhân cách phụ là lừa anh đó, tính nhân cách phụ nóng nảy, em chỉ muốn ổn định cảm xúc của anh mà thôi, sau đó gọi bác sĩ Trác tới chữa trị, dung hòa hai nhân cách.”
“Không, các anh là một người, em làm như vậy là muốn anh khỏe mạnh sống tiếp, em…”
“Cho nên anh phải cảm ơn em à?”
Lãnh Hoài Cẩn đưa mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm giống như đang nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
“Bây giờ em đã tự thừa nhận, những gì em nói với tôi trước đây, nào là chọn tôi yêu tôi đều là giả dối!”
Đây là nhân cách phụ.
Thẩm Vị Ương nhận ra, vội vàng lùi về sau một bước giữ khoảng cách với anh, để tránh khỏi bị anh bóp cổ khống chế giống như vừa rồi.
Đồng thời nhìn sang Trác Thính Phong hỏi: “Không phải anh vừa nói, nhân cách chính đã quay lại rồi sao?”
Trác Thính Phong cũng hơi hoảng hốt: “Cái này, sau khi bị kích thích thì sẽ xuất hiện tiếp, một người sợ bị chị vứt bỏ, một người sợ bị chị lừa dối, chị đừng đạp vào mìn là được rồi.”
“Sao anh không nói sớm?”
Có thời gian kéo cô ra nói chuyện giải thích, hai câu quan trọng nhất bây giờ lại không nói ra?
“A Cẩn, anh bình tĩnh lại đi, hai người đều là một..”
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên.
Nhìn màn hình điện thoại, là Liễu Hoài Xuyên gọi đến.
Úy Lan.
Cô vội vàng nghe máy: “Alo, anh Liễu, đã có tin tức gì của bác sĩ Úy chưa?”
“Em thấy bây giờ thích hợp để nói chuyện điện thoại với người khác à?”
“Úy Lan sao rồi?”
Lãnh Hoài Cẩn và Trác Thính Phong đồng thời lên tiếng, một người giận dữ, một người lo lắng.
“Đợi tôi nghe xem anh Liễu nói gì đã.” Cô nhìn qua hai người, sau đó đi sang bên kia mấy bước, giữ khoảng cách với bọn họ rồi nói với Liễu Hoài Xuyên: “Anh Liễu, anh nói tiếp đi, em đang nghe đây.”
Úc Lan sao rồi, có xảy ra chuyện gì không?
Trác Thính Phong căng thẳng siết chặt tay lại, lo lắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Vị Ương khi nghe điện thoại.
Còn Lãnh Hoài Cẩn thì nhíu chặt mày, bắt đầu ghen tị nổi quạu: “Rốt cuộc em có mấy người anh trai thân thiết vậy hả?”
“Úy Lan bị người của Lãnh Linh Lung bắt cóc, bây giờ đang ở nhà máy cũ bên hồ Tương Thủy, bây giờ tôi sẽ dẫn người đi cứu cô ấy.”
Vừa cúp điện thoại, Thẩm Vị Ương đã vội vàng đi tới trước mặt nói cho Trác Thính Phong nghe.
“Lãnh Linh Lung đúng là bị điên rồi.” Trác Thính Phong siết chặt hai tay, muốn đi cùng Thẩm Vị Ương qua đó: “Tôi đi cùng chị, tôi muốn xem thử rốt cuộc đám người nhà họ Lãnh muốn làm gì.”
“Không được, quá nguy hiểm, giờ anh thế này không thể đi được.”
Khi Trác Thính Phong nhận ra, Thẩm Vị Ương đã lập tức đánh vào gáy khiến anh ấy ngất xỉu, sau đó ném anh ấy vào lòng Lãnh Hoài Cẩn.
“Chuyện của chúng ta về rồi hẵng nói tiếp, anh hãy giúp em chăm sóc cho anh ấy.”
Cô còn chưa nói xong, con người cao quý kia đã tao nhã tránh sang một bên, Trác Thính Phong bị cô đánh ngất xỉu té rầm xuống đất.
Thẩm Vị Ương: “…”
“Thôi bỏ đi, em không nhờ anh nữa.”
Cô cúi người đó Trác Thính Phong dậy để anh ấy nằm xuống bên tường, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Vũ: “Anh Lưu, giờ tôi sẽ gửi định vị cho anh, anh hãy tới đưa bác sĩ Trác đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Dặn dò xong, cô không thèm đoái hoài đến Lãnh Hoài Cẩn mà rời khỏi nơi này luôn.
Lãnh Hoài Cẩn biến thành cái đuôi đi theo cô.
Sau khi cô lên xe định rời đi, anh vội vàng mở cửa ghế sau ngồi lên xe.
“Anh đi với em.”
Anh hờ hững nói.
Úy Lan gặp nguy hiểm là vì bọn họ, bây giờ cô cũng không có tâm trạng tranh cãi với anh, mà im lặng lái xe đến nhà máy bỏ hoang chỗ hồ Tương Thủy.
Cô lái xe với tốc độ rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã tụ họp với Liễu Hoài Xuyên.
Liễu Hoài Xuyên rất đẹp trai, là đẹp theo kiểu cường tráng, rực rõ như ánh mắt trời, cắt tóc đầu đinh mà vẫn điển trai, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, có khi còn trẻ
hơn Lãnh Hoài Cẩn.
“Đây là anh Liễu của em à?”
Anh cười khẩy một tiếng.
Trước đó cô cứ một anh hai anh, anh còn tưởng anh Liễu Hoài Xuyên và anh Lưu Hiểu Vũ mà cô gọi lớn tuổi lắm cơ.
Không ngờ anh mới là người lớn tuổi nhất.
Anh lại là thằng hề.
Nhưng cái tên này nghe hơi quen, mà người này trông cũng khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Chắc là nhân cách chính đã từng gặp.
Tên đàn ông khốn kiếp sao ai cũng quen biết thế.
Nhớ đến người mà anh ghét cay ghét đắng, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn càng khó coi hơn.
Liễu Hoài Xuyên cảm thấy khó hiểu khi bị anh nhìn với ánh mắt tràn đầy thù địch, hơi lúng túng hỏi Thẩm Vị Ương: “Hoài Cẩn sao vậy?”
Lãnh Hoài Cẩn không vui nhìn Liễu Hoài Xuyên hỏi: “Hoài Cẩn gì chứ, chúng ta quen nhau à?”
Liễu Hoài Xuyên ngây người, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói đùa cái gì vậy hả? Chúng ta đã quen nhau mấy năm rồi đấy.”
Mặc dù không quá thân thiết, nhưng khi gặp nhau về vấn đề công việc cũng uống rượu trò chuyện với nhau mà.
Thẩm Vị Ương cười gượng lên tiếng giảng hòa: “Anh ấy chỉ đùa thôi, bây giờ bác sĩ Úy đang ở trong nhà máy này sao?”
Liều Hoài Xuyên nghiêm túc gật đầu: “Chắc là ở bên trong, nhưng trước đây chỗ này là nhà máy sản xuất pháo hoa, trước đó không lâu, chủ nhà máy ly dị với vợ nên đã đóng cửa, những nhiên liệu sản xuất pháo hoa trước đây vẫn còn chất đống ở bên trong, hiện tại không biết tình hình bên trong thế nào, nếu tự tiện xông vào cứu người,
anh sợ bọn họ sẽ châm những nhiên liệu kia làm mồi lửa, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.”
Thẩm Vị Ương quan sát tỉ mỉ nhà máy kia rồi hỏi: “Người bên trong có súng à?”
Liễu Hoài Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, anh thấy ngoài cổng nhà máy có người mang theo súng, không biết bên trong có bao nhiêu người, vì sợ rút dây động rừng nên tụi anh vẫn chưa hành động.”
Thẩm Vị Ương nhìn về hướng mà anh ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy trên tay hai người gác cổng kia đều đang cầm súng.
“Có thể dùng tay súng bắn tỉa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!